35.
“Tôi đi rửa bát nhé?”
“Tôi cũng không thể ăn không của anh được.”
Bất chấp hình tượng của mình, Thôi Đường ngồi phịch xuống ghế sofa nghịch điện thoại di động, tiện tay chỉ vào máy rửa bát bên cạnh.
“Cô thực sự không cần phải làm gì cả, những người máy đó cũng có chức năng dọn dẹp vệ sinh.”
“Hơn nữa, bây giờ tôi nghèo quá, chẳng có gì ngoài tiền. Cô nên ăn uống đi.”
“Nếu cô có cần gì thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ đặt mua cho cô. Dù sao cô cũng là đối tác VIP của tôi mà.”
36.
Ở kiếp trước, đôi khi bận rộn, tôi sẽ kê một chiếc giường gấp ở hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm để ngủ.
Thôi Đường cau mày sau khi nghe điều này, trực tiếp đưa chìa khóa phòng cho tôi.
“Lên giường và đi ngủ đi.”
“Nhưng cần phải đi cầu thang để đi từ phòng thí nghiệm đến phòng khách trên tầng hai, tôi không muốn di chuyển trong lúc ngủ trưa…” – Cho nên tôi ngủ trên ghế sofa trong phòng khách là được rồi, tôi nghĩ như vậy.
Nhưng Thôi Đường vung tay một cái đã xây cho tôi một phòng ngủ bằng căn phòng trống cạnh phòng thí nghiệm. Anh ấy còn nói rằng bây giờ chúng tôi là một cộng đồng chung vận mệnh, việc của tôi cũng là việc của anh ấy.
Người anh em à, thật vững vàng.
Bạn tốt của tôi, anh là một dũng sĩ thực sự.
Giàu có ngoài sức tưởng tượng của tôi.
37.
“Mẹ tôi hỏi cô có còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-anh-chieu-ta/3404844/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.