Cả tiểu đội "Ánh sáng" cuối cùng cũng có thể về nước. Hơn nữa, thời gian họ về nước cũng vừa vặn trùng với lịch nghỉ Tết Nguyên Đán, nghỉ Tết chưa bao lâu đã nghỉ xuân được rồi. Vui chưa, bất ngờ chưa?
"Vui quá đi." Lúc về đến biệt thự kí túc xá của mình, Nhiễm Văn Ninh không nhịn được, cười phớ lớ.
Sau khi thấy Nhiễm Văn Ninh nhào vào sô pha rồi bất động như heo, Trì Thác đứng xa xa vừa lắc đầu vừa bảo: "Cậu đúng là rãnh quá."
"Đây gọi là dưỡng sinh mà." Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuyết Đào đang đứng ở ban công. Cậu vốn muốn kêu Đào ca đi làm ông cụ chung với mình, kết quả Đào ca cứ đứng mãi ở đấy mà hút thuốc.
"Nhưng mà bây giờ cũng đâu có nhiệm vụ đâu." Nhiễm Văn Ninh xua tay, tỏ vẻ không phải mình lười làm việc mà tại không có việc để làm đấy chứ.
Trong bốn tên "Ánh sáng" hiện giờ, ý thức của Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào bị thương rất nặng sau khi quay về từ "Hoa trong gương, trăng trong nước", vậy nên vườn Tây chưa sắp xếp nhiệm vụ cho "Ánh sáng", còn dặn họ khoảng thời gian này ráng nghỉ ngơi cho tốt vào.
Trì Thác thở dài, đáp: "Đấy là cậu với Giang Tuyết Đào không có nhiệm vụ thôi, tôi với Lâm Nhất vẫn còn nhiệm vụ mà."
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe đã tỉnh cả người, hỏi đội trưởng: "Nhiệm vụ gì đấy?"
"Tại vì ít người quá, mấy nhiệm vụ này chỉ là đi xử lí vài cái mộng cảnh trục xuất thôi." Trì Thác đáp rõ ràng rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ac-mong/1177007/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.