Ngày thứ hai làm việc, ba người bọn họ vẫn châu đầu vào nghiên cứu cách cụ hiện vũ khí. Thế nhưng lần vào mộng này, Trì Thác lại vô cùng im lặng. Yuuya và Ryan có bắt chuyện với anh mấy lần, mãi tới mấy giây sau, anh mới phản ứng lại, nhưng lại đáp một câu chẳng có liên quan.
"Cậu làm sao vậy?" Ryan có hơi không rõ vì sao Trì Thác lại như thế, tối hôm qua anh không về kí túc xá, hôm nay đi làm cũng chẳng thèm chào anh ta một câu.
Trì Thác ngây người một hồi mới chậm rãi nói: "Không sao, mèo nhà tôi bị bệnh."
"Tuyết? Vậy cậu chở em nó đi bệnh viện chưa?" Ryan hỏi. Anh ta nhớ Trì Thác có nuôi một con thú cưng rất ảo ma, cái con mèo trắng kia lỡ mà nghe lọt được ai nói xấu nó, nó sẽ trợn trắng cả tròng mắt nhìn người ta như vậy.
Trì Thác gật gật đầu, không nói sang việc khác. Thật ra trong vòng nửa tháng này, bọn họ đã miệt mài điều chỉnh cách cụ hiện súng ống, dần dần cũng đã biết cách nên làm như thế nào. Bề ngoài của súng cũng đã được hoàn nguyên khá hợp lệ, nhưng cường độ và lực bắn vẫn còn thua xa súng thật.
Sau khi cụ hiện súng thất bại, Trì Thác ngồi đơ ra trong mộng. Lúc anh quay đầu lại nhìn Yuuya, anh lại ngắm hắn đến sững cả người. Ryan ngồi một bên, cảm thấy không đúng lắm. Anh ta bèn đi đến cạnh Yuuya, hỏi thử: "Hai người mấy anh sao vậy?"
Yuuya cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, rồi sờ cổ mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ac-mong/1177000/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.