"Junko, đừng khóc, đừng khóc vì một kẻ xa lạ mà." Miyo Nakamura vừa đưa khăn tay cho Kirara, vừa cố gắng an ủi cô.
Kirara thút tha thút thít oán trách: "Mấy cái người này đều ỷ mạnh mà coi thường mình."
Thật ra số lượng người làm trong mộng cảnh từ bậc hai trở xuống là nhiều nhất, đặc biệt là hai cấp bậc thứ tư và thứ năm. Từ sự phân bổ nhân viên này cũng có thể thấy được Kirara không yếu lắm, trình độ của cô đã vượt mức trung bình rồi.
Tuy nhiên, phần lớn mộng cảnh đều rất khó, những nhân viên thường được dùng nhất vẫn chủ yếu là người ở hai cấp bậc đứng đầu. Những người còn lại chỉ có thể được phân đi xử lí những mộng cảnh đã được giải quyết ổn thỏa, ví dụ như mộng cảnh trục xuất, hoặc đi theo người mạnh thành một tiểu đội rồi mới vào được trong mộng cảnh thăm dò, thậm chí là mộng cảnh vô danh.
"Số lượng của họ không nhiều lắm, không phải mấy chuyện còn lại đều nhờ cả vào mình à." Keiko Fujiwara đổi một cách nói khác để an ủi bạn tốt. Mấy cô con gái ấy à, cách xả giận hữu hiệu nhất lúc nào cũng là đứng bên cạnh chị em của mình để chì chiết tên khốn nọ.
Kirara lại tiếp tục khóc tiếp, thật ra ngoại trừ tiếc nuối vì mình không được Lâm Nhất để mắt đến, cô còn tiếc vì sao mình lại cố tình đạp phải cục đá này rồi tự mình lăn lộn mấy vòng như vậy. Cô thích mấy cậu trai nhìn nhỏ tuổi hơn mình lắm: mấy cậu con trai nhỏ nhỏ, đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ac-mong/1176996/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.