"Thật ra cậu với cái mộng cảnh này còn khá xứng đôi đấy." Nhiễm Văn Ninh sờ sờ cằm: "Cá với dê không phải ghép lại thành chữ 'tươi' hả."[1]
Ngô Côn Phong vung tay một cái, đáp trả Nhiễm Văn Ninh: "Muốn solo không đấy?"
"Không, tôi đánh không lại cậu đâu. Nhưng mà giờ tôi cần cậu lắm, chỗ này có người bên phe bảo thủ." Nhiễm Văn Ninh nói.
Sau khi câu này vừa dứt, Ngô Côn Phong cũng không muốn nói giỡn nữa. Khuôn mặt với đôi mắt ti hí của Nghiêm Húc lại hiện lên trong lòng cậu ta, mang theo rất nhiều thù hận. Cậu ta lạnh giọng hỏi: "Bọn người nọ ở đâu?"
Giang Tuyết Đào nghĩ đến một chuyện, sau đó nói với họ: "Vậy nên cái mộng cảnh này có liên quan tới ngôi đền kia rồi, lúc đó chỉ có ba người bọn mình tới đó thôi. Thường thì cái loại mộng cảnh này được quản lí bởi người chuyên nghiệp, lần này mình cũng không cần đi đánh phái bảo thủ đâu."
"Tôi không định tha cho bọn chúng. Lần sau muốn gặp cũng chả biết khi nào." Ngô Côn Phong lạnh lùng nhắc nhở.
Giang Tuyết Đào khuyên: "Nếu như là người cấp tông đồ, cậu hiện giờ chưa đánh lại họ đâu."
Nhắc tới lần sau, Nhiễm Văn Ninh lại lo lắng nhớ lại lời Hạng Cảnh Trung, anh ta từng bảo "ngu muội" của Ngô Côn Phong sẽ bị rất nhiều người theo dõi, cho dù Ngô Côn Phong có không tự mình tìm đến phái bảo thủ, bọn chúng cũng sẽ chủ động tìm đến tận cửa.
"Nếu không thì mình tỉnh lại trước đi." Nhiễm Văn ninh suy nghĩ, sau đó vẫn đề nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ac-mong/1176983/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.