Sau khi Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh biến mất, Lâm Nhất liếc nhìn tầng lầu sâu hun hút ngoài cửa, bước ra một bước để rời khỏi thang máy. Cậu ta nhẹ giọng nói: "Mình vẫn còn chưa quen hợp tác, chậc..."
Sau khi Giang Tuyết Đào tỉnh, hắn phải đợi đến hơn hai giờ mới chờ được đến lúc Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác đồng thời tỉnh lại.
"Mấy cậu có gặp được chuyện gì lúc sau không? Lâm Nhất đâu?" Giang Tuyết Đào đưa hai li nước cho hai người, hỏi.
Trì Thác uống một hớp nước, nói: "Độ khó của mộng cảnh này bây giờ là bậc thứ ba, còn độ lớn của nó thuộc loại mảnh vỡ của mộng cảnh, Lâm Nhất ở lại, tự mình tỉnh dậy."
Giang Tuyết Đào vừa nghe đã nhăn mặt nhíu mày: "Cái này chỉ mới là tầng thứ nhất thôi đã khó đến bậc thứ ba rồi, như vậy thì mộng cảnh chính của nó không lẽ còn khó hơn cả 'Vùng sông nước' ư? Mấy cậu để Lâm Nhất ở lại, cậu ta chắc chỉ còn nước trực tiếp dùng bùa hộ mệnh mà thôi."
Nhưng Trì Thác lại lắc lắc đầu, "Đừng xem thường cậu ta, tôi cảm thấy đứa nhỏ này còn lão làng hơn cả anh nữa đấy."
"Hả? Cậu cũng thấy năng lực của cậu ta rồi à?" Giang Tuyết Đào hỏi ngược lại. Khi đó, ở "Vùng sông nước", Giang Tuyết Đào và Lâm Nhất từng hợp tác với nhau để giải quyết con quái trên xe ngựa, vì vậy, hắn có biết năng lực của cậu ta một chút.
Trì Thác gật gật đầu, "Hẳn không khác mấy so với tình huống của Ngô Côn Phong đâu."
Nhiễm Văn Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-ac-mong/1176939/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.