- Em có sao không?
- Không ạ, chỉ là hơi sợ. Em định đi bộ từ chỗ tập đàn về.
- Ừ, lần sau đừng đi bộ buổi tối một mình. Nhà em gần đây không, anh đưa về.
Thuần định bảo không cần, cô không muốn phiền anh nhưng vừa nghĩ về tình huống khi nãy, cô nhanh chóng gật đầu. Đi bên cạnh anh, không hiểu sao Thuần cảm thấy sự im lặng này vô cùng hồi hộp, cô phải tìm chuyện gì để nói, phá vỡ không khí gượng gạo này:
- Hình như lúc nãy có một tên biết anh đúng không?
- Em quan sát tốt đấy, hắn từng bị bắt tạm giam một lần, anh là người thẩm vấn hắn.
Biết anh là cảnh sát trước rồi nên cô chỉ gật gù, thảo nào lúc nãy hắn lại sợ như vậy. Rồi sau đó cô không tìm được chủ đề gì để nói chuyện nữa, không khí giữa hai người lại rơi vào sự im lặng như cũ. Đột nhiên Nguyên lên tiếng:
- Em chỉ đến phòng nhạc được vào buổi tối thôi à?
- Vâng, em đi làm cả ngày, với lại em muốn ngày nào cũng luyện tập một ít. Nhưng mà chắc không phải hôm nào cũng xui như hôm nay đâu.
Thuần hì hì cười nhưng Nguyên lắc đầu:
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đến lúc thực sự không may thì kêu ai?
- Nhưng nhà trọ của em không có đàn.
Nguyên suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Có chỗ lắp đàn không, em gái anh cũng có một chiếc piano nhưng tạm thời còn chưa dùng, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-vao-tim-anh/2626470/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.