Thuần vươn vai thức dậy vào sáng sớm, hôm nay là thứ bảy và cô càng mong chóng đến chủ nhật hơn, không chỉ vì nó là ngày nghỉ mà còn vì nó là ngày cô đến nhà anh học đàn, và buổi chiều chủ nhật cô có thể đi tập xe. Thuần liếc nhìn con heo đất màu hồng trong tủ quần áo mới nhớ ra hôm nay là ngày lĩnh lương, mới sáng sớm mà cô đã muốn hét lên rồi lao thật nhanh tới tòa soạn.
- Hôm nay trông mày lại tràn đầy năng lượng nhỉ?
- Vâng, hôm nay là ngày lấy lương, có tiền gửi về nhà, lại còn có tiền để dành mua xe - Thuần lầm bầm - dù là không nhiều lắm.
Bích cầm cốc cà phê quay sang:
- Vậy mày định bao giờ mua xe, định mua xe gì?
- Sau tết chắc đủ tiền mua xe vision ạ.
- À, cái xe hôm đến đón mày mà mày chạy như bay xuống đó hả?
Thuần mở to mắt nhìn Bích, thầm nghĩ sao cái gì chị cũng biết hết trơn vậy, chị có thiên lý nhãn à? Cô gật gật đầu, Bích phá lên cười:
- Biết sao chị biết không? Hôm đấy mày xem điện thoại xong vội đến mức nói nhảm đấy. Cái gì mà để người ta chờ ba mươi phút rồi, không biết đi chưa, chắc điên luôn quá.. nhiều lắm. Mày dọn đồ bao nhiêu thì mày la bấy nhiêu. Nói, ai vậy?
- Thầy giáo, em bị muộn học!
Bích bĩu môi:
- Mày định qua mặt ai, có thầy giáo nào lại đi đến đón học sinh như thế?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-vao-tim-anh/2626460/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.