Buổi tối, ba người đến công viên chơi và trượt pa-tin, cứ thế hai ngày thoải mái của Thuận cũng hết, buổi chiều chủ nhật, cậu phải lên xe về quê. Nhưng cậu vẫn cười tít mắt vì được Nguyên cho mượn xe cân bằng. Trước khi lên xe buýt, cậu còn hứa chắc nịch:
- Nếu năm nay em mà không đỗ Bách khoa, năm sau chắc chắn em sẽ lao vào ôn để đỗ trường cảnh sát.
Vậy nhưng hai tuần sau, Thuận gọi điện lên cho chị:
- Em đỗ Bách khoa rồi, em muốn bồi thường tổn thương tinh thần, em muốn lên chơi với anh Nguyên.
- Khoan, mi bảo với mẹ ảnh là người yêu của chị chưa?
- Chưa, em còn chưa nói chị có người yêu, bảo cái xe cân bằng là bạn chị cho mượn. Chị có người yêu thì tự nói vẫn hơn.
Thuần cũng mong là cậu chưa nói, vì cô quen Nguyên vẫn chưa được lâu, nên định tìm hiểu anh kỹ càng và chắc chắn rồi mới thông báo cho bố mẹ. Cô gọi điện cho Nguyên thông báo Thuận đỗ đại học, xung quanh anh hơi ồn ào.
- Anh đang ở đâu đấy?
- Bệnh viện chỗ Tâm thực tập ý, anh đang đi lấy máu xét nghiệm.
- Ế? Kiểm tra định kỳ ạ?
- Không, chỉ là gặp mấy chuyện, tý nữa đi đón em, anh kể cho.
Đúng hẹn lúc Thuần tan làm, Nguyên đón cô rồi cả hai cùng rẽ vào một quán café ngồi nói chuyện. Cô sửng sốt:
- Vậy là anh định hiến tủy?
Nghe thì dễ lắm, nhưng nó là một lần mạo hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-vao-tim-anh/2626453/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.