Quả nhiên không thể qua mặt được bà như qua mặt đứa em gái ngờ nghệch được, Hoàng Cảnh Nghiên hoàn toàn rơi vào thế bị động, bà dường như cũng không có ý muốn gây khó dễ, nhẹ nhàng nói:
"Cậu cứ ngồi đi ".
Hắn cúi đầu nghe theo, ngồi xuống nhưng chẳng biết nên nói gì, Lương Niệm Hoa yếu ớt ho vài tiếng, rót một tách trà rồi đưa đến trước mặt hắn, Hoàng Cảnh Nghiên nhận trong sự ái ngại, đưa tách trà lên định uống thì bà liền nói:
"Tôi không biết vì sao cậu cùng với con gái tôi đều tỏ ra không quen biết nhau trước mặt Bảo Ngọc và mọi người… ".
Sặc!
Hắn cố nén cảm giác ngứa ngáy ở trong cổ họng, đặt tách trà lên bàn, bà nhìn như thể đoán được việc này từ trước, đợi cho hắn bình thường trở lại liền tiếp tục:
"Việc khi xưa… chắc là cũng không muốn nhớ lại, nhưng có một vài chuyện tôi bắt buộc phải nói. Không biết cậu tiếp cận con gái tôi để làm gì, nhưng nếu như muốn trả thù thì hãy mau ngừng lại đi ".
Hoàng Cảnh Nghiên giây trước còn lúng túng thấy rõ nhưng sau khi nghe xong lời nói này thì dứt khoác nhìn thẳng vào người đối diện, dõng dạc đáp:
"Tuyệt đối không có chuyện này ".
Lương Niệm Hoa ý vị thâm trường cầm tách trà lên lay động nước bên trong sau đó đặt xuống, không đầu không đuôi mà lên tiếng:
"Năm xưa, Vũ Hinh không có sang Mỹ. Khi cậu tìm đến nhà, tôi không nói sự thật, một phần là do vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3373856/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.