Má ơi, giám đốc ác ma không có tình cảm mà lúc này dịu dàng thật đấy.
Tôi có nằm mơ không?!!!
Nếu như đem việc này lên công ty để kể cho đồng nghiệp thì liệu có bao nhiêu người tin là sự thật đây?
Trợ lý lén nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ thấy hắn ôm lấy cô gái nhỏ vào trong lòng, ánh mắt dịu dàng khác xa với lúc ở công ty.
Nếu như không tận mắt chứng kiến thì có lẽ anh sẽ nghĩ người này cùng với người trả lương và hay quát tháo mình là hai người nữa cơ.
Má ơi, gì mà khác biệt dữ vậy, ai yêu rồi cũng như vậy luôn sao?
Châu Vũ Hinh tựa vào hắn, nhìn vào khoảng không một lúc trong mắt cũng lấy lại được tia tỉnh táo, cô ngồi thẳng lên, lau đi vệt nước mắt còn đọng lại ở hàn rồi nói không ra hơi:
"Cho tôi mượn điện thoại ".
Người đàn ông không nói gì, lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi đưa cho cô, bàn tay của cô run rẩy nhận lấy.
Vũ Hinh xem từng đoạn từng đoạn không bỏ sót, mỗi lần nhìn thấy mẹ bị đánh đập thì tim của cô như hẫng mất một nhịp.
Ở với người như cha cô thì sao có thể sống yên ổn được, vậy mà mỗi đêm cô đều ngủ ngon và cảm thấy vui vẻ vì đã rời khỏi con người đó mà chẳng mảy may lo lắng đến mẹ mình.
Chiếc xe được lái đến bệnh viện, cô vẫn ngồi đó tiếp tục xem, trợ lí nhìn xuống người đàn ông, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3370894/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.