Người đàn ông lái xe trở về căn hộ, trên đường về Vũ Hinh im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không biết hắn đã nghe được bao nhiêu nhưng nếu như đã nghe thấy hết mà vẫn còn bình tĩnh không trở mặt với cô thì quả là kỳ lạ.
Vũ Hinh đã nói vài câu khó nghe, có ý lợi dụng hắn.
Cô không nhịn được xoay đầu nhìn người đang lái xe, gương mặt của hắn vẫn rất thoải mái chẳng hề giận dữ, hoặc là… trước cơn bão thì mặt biển luôn phẳng lặng, khi về đến nhà hắn sẽ xử cô.
Lúc cô còn đang nghĩ xem rốt cuộc hắn sẽ làm gì khi về đến nhà thì Hoàng Cảnh Nghiên đã lên tiếng trước:
"Lúc nãy tôi đến công ty thì đã không thấy em, chỉ có mỗi Tiểu Ngọc đang thẫn thờ ngồi ở ghế đá trước công ty, hỏi chuyện mới biết em đã đi với mẹ ".
"Giám đốc Hoàng tìm được tôi cũng thực sự khá hay đấy, ai không biết còn tưởng anh cài định vị, nếu không thì sao lại dễ dàng đến thế? ".
"Việc này thì có gì khó? Chỉ cần dùng não là có thể suy luận ra. Mẹ tôi lần đầu đến đây, tìm em để nói chuyện chứng tỏ bà không muốn dây dưa, cứ theo hướng mà Tiểu Ngọc chỉ dẫn, tìm quán cafe gần nhất là được ".
Nghe cái cách mà hắn ta khoe khoang đúng là không ưa được, Vũ Hinh suýt thì không nhịn được mà trợn mắt lên trời.
Người nào đó lái xe nhưng vẫn cao hứng mà trò chuyện với cô:
"Lúc nãy cũng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3363686/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.