Cô thực sự sợ rằng nếu như còn nán lại nơi này thêm một giây nữa thì sự quyết tâm trong lòng cô sẽ không còn.
Vũ Hinh đón xe buýt đến nhà cô giáo, lúc ngồi trong xe cô nhìn thấy trong xấp tiền mà mẹ đưa cô còn có giấy tờ tuỳ thân, sau này nếu như muốn làm gì thì có lẽ không cần phải về đây nữa.
/Đừng bao giờ quay trở về đây nữa/.
Câu nói đó vẫn quẩn quanh trong tâm trí cô mãi đến vài năm sau mới có thể thoát ra được.
Vũ Hinh đến căn hộ của Chu Tiểu Mai, cô ấy đã ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng chuông cửa liền nhanh chóng mở cửa. Nhìn thấy học trò mang theo hành lý, gương mặt đầy vết thương nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự quyết tâm thì chỉ khẽ hỏi:
"Em muốn khi nào thì rời đi? ".
Châu Vũ Hinh kiên định lên tiếng:
"Ngay bây giờ ".
Vào ngày hôm đó, cô gái nhỏ mang theo tất cả những gì mình có được rời khỏi thành phố này, ngồi ở trong chiếc xe hai chỗ nhỏ hẹp, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn đoạn đường đi học quen thuộc.
Đi đến đoạn cầu vượt thì hình ảnh thiếu niên lái xe mô tô chở cô lao băng băng trên đường chợt xuất hiện, gương mặt cao ngạo ấy khiến cho trái tim cô thắt lại từng cơn.
Thiếu niên hệt như con đom đóm đang len lỏi giữa màn đêm vô tận, yếu ớt nhưng cũng thật đẹp đẽ, nhưng ánh sáng ấy dù có thế nào thì cũng sẽ bị sự u ám và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-u-em-dung-mo/3344325/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.