Có người gào khóc, có người đẩy ngã ghế dựa, có người nôn khan không ngừng. Lạc Văn Hiên cứng người, dù đã chuẩn bị kỹ càng trong lòng thì khi cậu kéo bàn tay che mắt mình xuống, nhìn thấy hết thảy những thứ trước mắt vẫn không tránh được dạ dày dời sông lấp biển(1) xông thẳng lên cổ họng.
Trên bàn là một đống hỗn độn, khay thức ăn của mỗi người đều là những phần đồ ăn còn lại giống một số bộ phận nào đó. Ngón tay, mũi, con mắt bị ăn mất một chút, còn lại đều bị gặm còn một nửa, vừa buồn nôn vừa ghê rợn.
Thời điểm đèn sáng lên, tất cả mọi người nhìn thấy thứ trong khay, Phương Quýnh cùng Triệu Lai Trí kinh hoảng đẩy ghế tựa, khom người nôn khan. Thẩm Dao San và Hứa Hi Diêu dựa vào trong góc hoảng sợ mất khống chế mà gào khóc. Lạc Văn Hiên thu lại ánh mắt, kinh ngạc cúi đầu nhìn khay thức ăn vẫn đang được đậy kín, không biết bên trong là cái gì nhưng biết chắc không phải vật gì tốt là được rồi.
"Anh biết trước rồi đúng không? Anh biết trong này có gì nên vừa nãy mới không cho tôi mở ra? Rốt cuộc anh là ai?" Lạc Văn Hiên không ngẩng đầu lên, cụp mắt che giấu tâm tình mình. Cậu không chỉ rõ người tiếp lời nhưng lúc này, ai cũng biết cậu đang thì thầm với ai.
"Tiểu Hiên." Phong Khải đưa tay nâng mặt Lạc Văn Hiên, nhẹ nhàng kéo về hướng mình. "Em có tin anh không?"
Lạc Văn Hiên bình tĩnh nhìn thẳng anh, lắc đầu một cái. "Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-thoat-khoi-mat-that/2669981/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.