Lộ Giai lặng lẽ đứng một mình trước mộ của lão Lộ. Mặc dù đã biết sự thật từ lời kể của Châu Tú Lệ, nhưng khi thật sự nhìn thấy tấm bia mộ khắc tên cha mình, cô vẫn không kìm được nước mắt.
Mùa hè ở Thượng Hải, ánh nắng gay gắt thiêu đốt, không khí nóng bức như bức tường vô hình đè nặng, tiếng ve kêu inh ỏi càng khiến người ta bực bội. Mồ hôi chảy ròng ròng khiến cô gần như không thể thở nổi.
Lộ Giai ngước đầu lên cố không để nước mắt rơi, nhưng nỗ lực đó chẳng mang lại hiệu quả.
Đó là người cha đã đồng hành cùng cô trưởng thành, dạy cô về đạo lý làm người – lão Lộ.
Khi nhận ra sự thật đầy phi lý trước mắt, có lúc cô ước rằng thà rằng cha chỉ bỏ rơi mình như lời mẹ nói còn hơn là chết. Vì chết rồi, thật sự chẳng còn gì cả.
Lộ Giai nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh và dòng chữ trên bia mộ. Bốn năm trôi qua, bề mặt bia mộ dường như đã bị thời gian ăn mòn, bức ảnh cũng mờ dần. Cô không thể không cảm thấy oán trách không nguôi với Châu Tú Lệ.
Thì ra lão Lộ chưa bao giờ bỏ rơi cô. Mọi sự cố chấp của cô vốn dĩ không nên tồn tại. Tất cả như một trò đùa, khi cô đã đi hàng ngàn dặm xa xôi, không ngừng tìm kiếm ở nước Mỹ chỉ vì sự không cam tâm trong lòng mình.
Thế nhưng chính chuyến hành trình mười mấy ngày đó đã khiến cô không thể trở về con người vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-thoat-duoi-day-bien/3713878/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.