-“Chủ tử, vượt qua tuyến này chính là ranh giới của Đạt Oát thành”
Trước mắt một mảnh bạch sắc mờ mịt làm ta khờ mắt, ngươi có tin tưởng sao? Chân trái là gió, chân phải là một mảnh đất tuyết.
-“Ngươi xác định?”
Vân Dật gật đầu –“Ta cùng gia ở trong này thủ biên (bảo vệ biên giới) năm năm a”
Ta xoa xoa tay, trong này cũng rất lạnh đi.
-“Cái kia, đem áo lông hồ ra cho ta” Ta rụt rụt cổ, đây là thời tiết gì a, ta mặc một thân lông hồ thật dày, chỉ lộ ra hai con mắt.
-“Đi thôi, không cần lại chậm trễ, trước khi trời tối phải đến được Đạt Oát thành” Bằng không ta khẳng định sẽ biến thành một người băng.
Đây là một cái thế giới thuần trắng dấu chân ngựa in trong tuyết trong giây lát liền không còn tung tích. Ba canh giờ sau, ta rốt cuộc thấy một tòa thành thị bị tuyết bao vây. Chẳng biết vì sao tâm tình của ta phá lệ tốt, là thành thị! Thấy thành thị.
“giá!” Dưới chân ta dùng một chút lực, con ngựa liền nhanh chân chạy đi.
-“Chủ tử, từ từ” Nghe không thấy những thanh âm hò hét của người khác, cửa thành ở trước mắt ta, Hiên Viên Ảnh ở bên trong, ta làm sao còn quan tâm được những chuyện khác?
Không phải, điểm đen phía trước a cái gì? –“A” ta thét lên một tiếng, con ngựa liền kêu lên một tiếng. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa không dừng lại được.
-“Kháo! Ngươi là kẻ điên a! Không có tri thức cũng phải có thưởng thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/2899888/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.