Luyến ảnh hiên
-“Như thế nào đột nhiên như vậy, ngày mai nhất định phải đi sao chứ?” Nằm trong cái ôm ấm áp của Ảnh, ta ức chế cảm xúc có chút khó chịu –“Chẳng lẽ không thể có ai thay thế xuất chinh sao chứ?” Ta mang theo một tia hy vọng nhìn Hiên Viên Ảnh.
Hắn mân môi không nói, ôm ta lại càng chặt.
-“Thực nghiêm trọng sao chứ?” Hắn gật gật đầu.
-“Vạn nhất lúc Thổ Phỉ ra đời, chàng còn không về thì làm sao bây giờ?” Lần này ta thực sợ hãi, thực sợ hãi.
-“Sẽ không!”
-“Kia vạn nhất ta nhớ chàng làm sao bây giờ?” Hắn cực kì ôn nhu cười.
-“Nàng còn trong lòng ta ta đã bắt đầu nhớ nàng.Vạn nhất nhớ ta? Nữ nhân. Nàng thực không lương tâm” Nói xong lấy ra một lệnh bài bằng vàng đưa ta –“Đây là Thiên Long lệnh, lúc ta không ở gặp phải phiền toái liền có thể lấy nó đối phó”
-“Ai nha chàng yên tâm! Ta sẽ thực ngoan, không gây họa” Hiên Viên Ảnh không nói, học hình dáng xem thường của ta. Hiển nhiên lời ta vừa nói thực không có lực thuyết phục gì.
Ta lè lưỡi –“Như vậy đi”Ta từ đầu lấy ra chiếc trâm thủy tinh hàng năm làm bạn ta xuống –“Lúc nhớ ta liền nhìn nó, lấy vật thay người” Hắn lấy ngón tay thon dài vuốt tóc ta.
-“Đáp ứng ta, nàng sẽ ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
-“Ta sẽ ngoan ngoãn chờ chàng trở về” Nước mắt rơi xuống hai má ta, ta không dám ra tiếng, cũng không dám khóc lên.
-“Ảnh, ta hát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/2899864/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.