Đồng tử của nữ dạ xoa kia phóng đại, vội vàng che mũi, hét lên một tiếng –“Khỉ La hương…ngươi là…độc y môn…”
-“Đảo” Ta lấy ngón trỏ nhẹ chọc nàng.
“phanh.” Hừ! xoa xoa tay, nhìn ngươi còn thông minh thôi, biết đây là Khỉ La hương, chẳng qua, độc y môn là cái gì?
Mặc kệ nàng, mau trở về thôi! Ảnh nếu tìm không thấy ta khẳng định sẽ phát điên.
Ba phút sau, ta trước tiên phát điên.
Lạc đường!
Ta xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Xin hỏi đường phương nào? Đường ngay dưới chân.
Lỗ Tấn cũng nói qua, dưới đất thực ra không có đường, chẳng qua nhiều người đi liền thành đường.
Kết luận, có thể đi ra ngoài, bởi vì nhiều đường thông với nhau.
Ánh trăng chiếu trên mặt hồ không một tia gợn sóng, tựa như một cái gương. Lần này thật là có cảnh đẹp a, ta tùy tay rút một cây cỏ, hừ hừ cười nhò chậm rãi đi dọc theo bên hồ.
Đi được một lúc ta nhìn thấy một nơi –Thanh Hà tiểu trúc.
Không nghĩ tới trong cung còn có địa phương hữu tình như vậy, cái sân nho nhỏ này có vẻ phác tố mà cao quý.
Đúng vậy, cao quý. Cao quý ra ngoài dự kiến.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, cởi giày ra đem hai chân tiến vào hồ nước. a a, còn có chút lạnh a! Đem cỏ nhỏ trong nay ra nghịch, nhìn thấy bông hoa nhỏ màu xanh biếc không khỏi cảm thán. Mùa này chính là mùa hoa sen nở, thời gian cứ lặng lẽ trôi đã một năm đi rồi.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/2899859/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.