Hiên Viên Ảnh câu lên khóe môi, khí chất cuồng quyến –“Ta rất bội phục ngươi”
Cuồng đồ kia có chút kinh ngạc nhìn Hiên Viên Ảnh.
-“Bởi vì, ngay cả ta cũng không dám đem đao đặt tại trên cổ nàng.”
Tà mị cười, sát khí ẩn ẩn lay chuyển.
-“Bởi vì, bất cứ người nào thương tổn nàng ta đều sẽ không buông tha”
Nụ cười tuyệt mĩ –“Chính là ta chính mình”
-“Lớn…lớn mật cuồng đồ, ngươi cũng biết Hàn gia là ai?” Hàn Sanh Liễu run lên lợi hại.
-“Buông ra, giữa ban ngày ban mặt ngươi ăn gan báo sao? Thế nhưng dám bắt cóc vương phi. Gặp vương gia còn không quỳ, ngươi muốn tru di cửu tộc sao?” Kinh Dao lớn tiếng nói.
-“Cái gì? Vương gia?” Hắn nhìn Hiên Viên Ảnh, lại nhìn ta –“Vương phi?” Hàn Sanh Liễu run như là rụng trước gió thu, hắn thận trọng nhìn ta, lại nhìn thanh đao trong tay…
“phanh”
Thiết! đường đường đứng đầu tam hại của Hàn châu lại chỉ có chút bản sự ấy, uổng ta còn chờ đợi xem kịch, ai ngờ hắn cư nhiên ngất xỉu. Ta một cước dẫm nát bụng hắn đi qua. Không cần hiểu lầm nha! Người ta không nghĩ muốn dẫm hắn, chỉ là lười đi đường vòng thôi.
-“Túy thanh lâu…nàng ta thế nhưng là vương phi” Nhìn thấy những cái miệng không khép lại được của mọi người.
Ta xoa xoa cái cằm, chuyện này có đáng kinh ngạc như vậy sao?
Ta mỉm cười ôn nhã.
-“Ngượng ngùng, thất bồi một chút. Ta đi nhà xí một tí” Ta vốn định làm bộ như không thấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/2899854/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.