Ngân chúc thu quang lãnh họa bình
Khinh la tiểu phiến phác lưu quỳnh
Thiên giai bóng đêm lương như thủy
Tọa ngắm khiên ngưu chức nữ tinh.
(Bài thơ này ta để nguyên, ta không biết dịch thơ)
Đảo mắt đi vào Thất vương phủ này cũng đã có nửa tháng, hoa sen bồng bềnh trên mặt nước.
Một mình ngồi tại lương đình nhìn sao trên bầu trời, nhớ tới bài thơ Thu Tịch của Đỗ Phủ.Mùa thu là một mùa dễ dàng đa sầu đa cảm, nghĩ muốn về nhà. Nhưng Hiên Viên Ảnh-nhớ đến hắn liền cảm thấy trong lòng phiền loạn. Cái loại quen thuộc này làm cho người ta mặt đỏ tim đập thình thịch.
-“Không thể” Ta bối rối lung lay đầu, ta phải về nhà, không thể thích hắn.
-“Cái gì không thể?” Trên vai thêm một cái áo. Nhìn thấy Hiên Viên Ảnh, mới nửa tháng mà thôi, vì cái gì ta lại đối một người lạ lẫm sinh ra cảm tình mãnh liệt như vậy.
Ta cơ hồ không muốn rời đi hắn.
-“Làm sao vậy?”
Ta lung lay đầu. Có thể là thói quen a! Dù sao nửa tháng này chúng ta đồng giường cộng chẩm, đồng tiến đồng xuất, tựa như một người.
-“Thời tiết lạnh, ngày mai cho người của Cẩm Tú trang đến làm cho nàng một ít trang phục mùa thu được không?”
Ta gật gật đầu –“Được”
Hắn lại ôm lấy ta, trở về ngủ. Từ lúc bắt đầu ta còn kháng nghị, đến bây giờ đã thành thói quen, dù sao nam nhân này là thiên hạ vô địch bá đạo.
Hôm sau
Chúng ta dùng xong bữa sáng.
-“Vương gia, Lưu ma ma của Cẩm Tú trang cầu kiến”
Hắn gật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/21320/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.