Ta là bị đói tỉnh. Khi ta xốc chăn lên, đi giày vào, ra khỏi phòng thì, sắc trời dĩ nhiên đã tối. Trong sân trống trơn, chỉ nghe thấy thanh âm côn trùng kêu. Khụ….Được rồi, ta thừa nhận, Còn có thanh âm kêu gào của bụng bổn tiểu thư. Không phải cố ý, người ta thực sự đói thôi. Nhưng là Tiểu Lục kia, thời khắc mấu chốt cư nhiên không nhìn thấy người. Bốn phía một mảnh hắc ám, bóng dáng một người cũng không thấy, xem ra phải chính mình đi a.
Ta đi, đi a, đi a. Thật sự là đi không nổi, phòng bếp rốt cuộc ở đâu? Ai da,ấn ấn cái bụng, Nói thật sự, bổn tiểu thư chưa bao giờ đói như vậy. Cơm, cơm, ngươi rốt cuộc ở nơi nào?
-“Ai là cơm cơm?”
-“A, ngươi là quỷ a, nửa đêm canh ba đi lại không tiếng động sẽ dọa chết người đó. Ngươi đường đường là một vương gia, nửa đêm không ngủ được loạn đi cái gì?”
Ta vỗ vỗ ngực, bình phục nhịp tim đập. Thêm mấy lần như vậy ta sợ trái tim cũng muốn phát bệnh.
-“Ta nghĩ đến nàng sẽ muốn ăn gì đó”
Ta lúc này mới chú ý tới trên tay vương gia đại nhân cầm thứ gì đó, chẳng lẽ là… Trong mắt ta tràn ngập nước mắt lấy ánh mắt cảm kích nhìn vương gia đại nhân.
-“Ngươi như thế nào biết ta đói?”Vương gia này cũng thật tinh thông đi.
-“Nàng đang ngủ”
Ta gật đầu, ân.
-“Ngủ tại trong lòng bổn vương”
Ân.
-“Bổn vương nhìn thấy nàng ngủ thật say nên không đánh thức nàng”
-“Tốt lắm, Chờ ngươi đem lời vô nghĩa nói xong, đồ ăn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/21316/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.