-“Chuẩn bị khăn, dùng rượu rửa qua, sau đó chuẩn bị một chút băng vải sạch sẽ để dùng”
Ta một bên phân phó, một bên đem khối thịt hư cắt bỏ, lấy nước muối rửa miệng vết thương. Lúc trước cắt bỏ thịt Sở Dịch đều không có phản ứng, nhưng khi rửa thì đau đến nhăn mi, phát ra tiếng rên rỉ. Có hiện tượng, xem ra không thành vấn đề. Rốt cuộc lại là tuổi trẻ thân thể cường tráng.
-“Lấy khăn đến”
-“Làm sao vậy?” Địch tiên sinh hỏi.
-“Lau mồ hôi”
-‘Nga!” Hắn chạy nhanh hành động, tại trên mặt xoa xoa.
Ta nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
-“Là lau cho ta”
Ta hít một hơi, hiện tại chỉ có thể dùng tạm, trong lòng thầm nghĩ sau này phải làm vài cái khăn tay để dùng. Động tác trên tay cũng không có dừng, rất nhanh liền thấy nút thắt băng vải hình nơ con bướm kết thúc.
Chỉ thấy Mai, Lan Trúc, Cúc trợn mắt há hốc mồm nhìn nơ con bướm của người nào đó.
-“Còn ngây người làm chi, không nghĩ thiếu gia nhà các người nóng đến thành ngu ngốc liền lấy khăn lạnh đặt lên trán của hắn. Năm phút….khái, một nén hương thời giant hay một lần. Lại dùng vải tẩm rượu lau người cho hắn, trước ngực, tứ chi, lòng bàn tay, lòng bàn chân đều phải lau, chú ý động tác phải mềm nhẹ, không cần đụng tới vết thương.”
Trộm từ một hộp tùy thân, lấy ra một hộp kháng sinh, nghĩ cổ nhân không có cái gì tính kháng dược, lấy ra một viên ra. Đi đến bên hắn.
-“Mở miệng hắn ra” Tiểu Mai không có nhiều lời, lập tức làm theo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-the-cua-that-vuong/21302/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.