"Bẩm phúc tấn nương nương, thiếp thân chưa hề thỉnh đại phu..." Thẩm Nhược Vân lo lắng cúi đầu trả lời.
"Vậy sao?" Phúc tấn cười: "Vậy thì ta an tâm rồi."
Đang lúc mọi người không hiểu gì, ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của tổng quản Vương phủ: "Hà ngự y đến!"
Khóe miệng Tiêu Sơ Âm nở nụ cười, trái tim giống như bị bụi bám đầy lại trở nên dễ chịu, vết thương trên người cũng bắt đầu đau đớn.
"Vương gia, phúc tấn." Nàng tái mặt, vết máu khô cạn trên khóe miệng, cố sức mở miệng: "Thiếp thân có thể...xin cáo lui trước được hay không..." Đã đợi được ngự y trong cung đến, nàng cũng không cần phải ở lại nữa.
Lần này phúc tấn rất dễ nói chuyện, vẫy tay gọi Tuyết Tình tiến lên giúp đỡ đưa Tiêu Sơ Âm trở về: "Hôm nay Vương phi cũng mệt mỏi rồi, cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của bọn nha hòa, Tiêu Sơ Âm được Cẩm Thái và Tuyết Tình dìu đỡ rời khỏi Cúc Hương viên, mà phúc tấn lại lạnh nhạt ngồi ở chủ vị, tiếp tục phân phó với tổng quản Vương phủ: "Mời Hà ngự y."
Vũ Văn Tư Dạ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt, từ lúc tổng quản Vương phủ ra ngoài hắn đã biết trong chuyện này nhất định có điều kì lạ, lúc Hà ngự y phơi bày sự thật trước mặt hắn, niềm vui trước đó phút chốc đã trở thành cơn giận bị lừa gạt.
"Làm phiền Hà ngự y." Hắn lạnh lùng lên tiếng, từng câu từng chữ đều lạnh lẽo bắn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/1926819/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.