Chương trước
Chương sau
Đây rõ ràng là Vương phi nương nương không giữ được lòng vương gia!

Thẩm Nhược Vân mỉm cười nhìn Tiêu Sơ Âm đi từ phòng ra, không đợi nàng ngồi xuống đã lên tiếng: "Ngày mai tỷ đã về phủ rồi, còn nán lại ở phủ Thừa tướng mấy ngày, chúng thiếp có chuẩn bị chút lễ mọn, hy vọng tỷ tỷ có thể nhận lấy."

Vừa dứt lời liền để cho nha hoàn Bích Lạc của nàng dâng đồ vật lên.

Cái hộp gỗ lim vừa được mở ra đã tràn đầy mùi hương thoang thoảng, một hộp son phấn tinh xảo lót vải nhung tơ màu đen, đặt chính giữa chiếc hộp.

"Đây là son phấn thánh nữ người nhà mẹ thiếp mang từ Tây Vực về, nghe nói có tác dụng kéo dài tuổi xuân, Hoa Thụy Quốc chỉ có một hộp, mong vương phi vui lòng nhận cho."

Tiêu Sơ Âm cười cười, cũng không khách khí để Cẩm Thái nhận lấy, nói: "Vậy bản phi cảm tạ muội muội." Ánh mắt nàng vừa chuyển, rơi vào các tiểu thiếp khác, Thẩm Nhược Vân đã đưa quà đến, đương nhiên mấy người này cũng vội vàng làm bộ ra sức xu nịnh rồi.

Không cần nàng nhiều lời, mấy cái hộp lần lượt được mở ra, nàng đưa mắt nhìn, giọng điệu thản nhiên: "Tứ phu nhân có ý gì vậy?"

Lúc nàng chưa ra, Tứ phu nhân này còn cười châm chọc nàng kia mà, nghe giọng điệu lạnh nhạt xa cách của Tiêu Sơ Âm cũng đã sớm bất mãn: "Chẳng lẽ vương phi hiềm vì tiện thiếp tặng lễ vật không ra gì, nhưng của hồi môn để ở đáy hòm của tiện thiếp cũng đã lấy ra tặng cho vương phi rồi!"

Tứ phu nhân nói không sai, cuộn tranh này thực sự là của hồi môn nàng đặt ở đáy hòm, cha nàng đã giấu mẹ kế ngang ngược lén nhét vào lễ vật đưa theo nàng, còn đặc biệt nói bức họa này rất có giá trị.

"Tranh này cũng rất đẹp, cho dù là từ nguyên liệu vải hay là màu sắc, đều là chế tác thượng thừa..." Thẩm Nhược Vân cẩn thận quan sát đánh giá.

"Đó là đương nhiên!" Được Thẩm Trắc phi xác định, Tứ phu nhân rất đắc ý, thách thức nhìn các tiểu thiếp khác.

Tiêu Sơ Âm chỉ cười không nói, nhìn Tứ phu nhân tâm cao khí ngạo và Thẩm trắc phi dịu dàng độ lượng diễn trò này hay thế nào.

"Nhưng mà, thật sự là đồ hồi môn của muội muội sao? Mang từ nhà mẹ đẻ tới?" Thẩm Nhược Vân lại nghi ngờ.

"Vừa rồi Thẩm trắc phi cũng nói đây là một bức họa đẹp mà, đó là của hồi môn do cha tiện thiếp dày công chọn lựa, mặc dù thua kém son phấn Thánh nữ quý giá của Trắc phi ngài, nhưng cũng là thứ khó gặp mà!" Tứ phu nhân chu môi có chút oán trách Thẩm trắc phi đánh giá sai về đồ vật của nàng.

"Thật là một bức tranh đẹp." Tiêu Sơ Âm mệt mỏi ngáp một cái, sáng sớm các nàng đã đến dày vò nàng, cũng không ngại phiền: "Tứ phu nhân, bản phi khuyên ngươi vẫn nên rút lại những lời ban nãy đi, nếu không, liên lụy đến việc tịch thu tài sản chém cả nhà ngươi bản phi cũng mặc kệ đấy."

Trong mắt Thẩm Nhược Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, không lường trước được Tiêu Sơ Âm lại nhìn ra mánh khóe nhanh như vậy, nàng không nghe nói TIêu Sơ Âm lại biết giám định tranh vẽ!

Tứ phu nhân vẫn không hiểu gì, không giống như đang giả vờ.

"Tranh này là vẽ chuyện các triều đại Hoa Thụy Quốc ta anh dũng giết địch, cho dù là về công lao hay là giá trị lịch sự thì đều là những thứ tốt đẹp, nhưng người trong lạc khoản....Đôi mắt của Tứ phu nhân ngươi, chẳng lẽ ngoại trừ để ý tới vương gia cũng không có tác dụng gì khác sao?"

Tứ phu nhân nghe vậy sửng sốt hai mắt đỏ lên, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, vội vàng đi qua nhìn kĩ người dưới lạc khoản, khi thấy mấy chữ này lại thốt lên tiếng, nước mắt cũng rơi xuống: "Lạc khoản đề danh Tướng quân Quách Thế Hào."

"Vương phi tha mạng!"

Tiêu Sơ Âm đưa mắt nhìn Tiêu Sơ Âm đứng một bên không nói gì, khẽ mở miệng: "Vừa qua chuyện trong phủ đều do Thẩm trắc phi quản lý, loại chuyện này vẫn nên để Thẩm trắc phi xử lý đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.