Hai người đi đến cổng viện đã thấy Lâm Nguyên Kỳ vận một bộ đồ trắng vừa từ trong viện đi ra, Tiêu Sơ Âm vội vàng tiến lên vài bước, hỏi hắn: “Lâm đại phu, Diệu Nhithế nào rồi?”
Lâm Nguyên Kỳ thấy hai người đi tới, gật đầuxem như thi lễ, nói: “Nếu tại hạ đã nói sẽ cứu Tiêu tiểu thiếu gia,Vương phi không cần phải lo lắng.”
Tiêu Sơ Âm cười vui vẻ,nam nhân này thoạt nhìn cao ngạo, tính tình cổ quái, nhưng tốt xấu gìnói cũng giữ lời, Diệu Nhi giao cho hắn chữa bệnh nàng cũng yên tâm.
Vũ Văn Tư Dạ chắn lối đi của Lâm Nguyên Kỳ, vẻ mặt không được tự nhiên, nói: “Lâm đại phu, xin dừng bước.”
“Ta đi thăm Diệu Nhi.” Bước chân nàng vội vã đi về phía hậu viện, cả cách xưng hô cũng quên chú ý tới.
Lâm Nguyên Kỳ dường như đã sớm đoán được hắn sẽ ra tay ngăn cản, tay áobuông xuống đứng thẳng tại chỗ, gió thổi nhẹ từ trên tường viện xuốnglàm vạt áo hai người tung bay, cuốn thành những dải sóng có màu tímtrắng.
“Đại phu có thể cứu mạng Vương phi hay không?”
“Vương gia vô tâm cứu người, xin đừng đùa giỡn với tại hạ.”
“Nàng vốn đã là người đáng thương nhất trên đời này rồi, Vương gia ngươi đừng làm tổn thương đến nàng nữa.” Làn váy hoa lệ của Lâm Nguyên Kỳ biến mất sau góc tường, lắc đầu, vẻ mặt trở nên ung dung lạnh nhạt, mang theoDược Đồng rời đi.
Hắn ngẩn ra, đừng làm tổn thương nàng nữasao? Nhưng Sơ Âm, ta đã giết nàng một lần, nếu lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/1926757/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.