Chương trước
Chương sau
Sau khi công công bẩm báo lại chuyện ở viện tằm cho Hoàng thượng, bách quan đều nhìn Vũ Văn Tư Dạ với vẻ mặt ao ước.

“Nếu Hoàng hậu đã đánh giá cao tiểu nha đầu này, trẫm còn không tự mình đi nhìn một chút thì có hơi đáng tiếc rồi.” Hoàng thượng nói với vẻ mặt vui mừng, ánh mắt đảo qua bách quan, cất cao giọng: “Tư Dạ, Tông Lam, các ngươi đi với trẫm.”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn đi xem tâm tư khéo léo của Vương tẩu.” Vũ Văn Triệt cũng mặc kệ, chạy đi xem kịch vui, vứt hắn lại đây cùng một đám lão già nịnh hót thì mệt.

“Hoàng thượng, lão thần cũng muốn đi nhìn tiểu nữ một chút…” Tiêu thừa tướng cũng chắp tay hành lễ, chậm rãi nói.

Cuối cùng, văn võ cả triều, hơn phân nửa chậm rãi di giá từ Thừa Đức điện đến viện tằm.

Nữ công thêu thùa, các vị nữ quyến còn thể hiện được, nhưng nói đến dệt vải, các nàng lại rất đau đầu. Thêu thùa là công việc tinh tế, ít nhiều các tiểu thư khuê các đều có thể đến những nơi thanh nhã để thêu ra những bức tranh khoe khoang với trưởng bối. Nhưng dệt vải là công việc của các gia đình bình thường dùng để kiếm sống. Mặc dù các nàng cũng là buộc phải học, nhưng phần lớn đều là qua quýt cho xong để báo cáo kết quả, chẳng bao giờ nguyện ý chạm vào guồng quay tơ lấy một lần.

“Cũng giống như thêu, mỗi người một bàn guồng quay tơ, số lượng sợi bông và tơ tằm đều giống nhau. Trong vòng hai nén hương, người dệt được nhiều nhất người đó sẽ thắng.” Mama trong viện tằm tuyên bố quy tắc.

Cung nữ đi theo Tiêu Sơ Âm cực kì hưng phấn, trong lòng cũng hoàn toàn yên tâm: “Vương phi, người đã đoạt giải nhất rồi, không cần khẩn trương nữa, Vương gia sẽ không trách người.”

Tiêu Sơ Âm nhìn các nữ quyến nhao nhao không tình nguyện đứng trước guồng quay tơ, mà cũng có vài cung nữ đang đứng trước guồng quay của mình, không khỏi sững sờ nói: “Các ngươi đứng chỗ này làm gì?”

“Vương phi nương nương, nô tỳ thay người nối sợ.” Mấy cung nữ xinh đẹp nói.

Tiêu Sơ Âm suy nghĩ, hóa ra là vậy, chắc là Hoàng hậu cũng biết se tơ không phải là điểm mạnh của mọi người. Vì để không bị mất mặt nên đã bố trí vài cung nữ hỗ trợ một người. Như vậy cho dù là các nương nương phu nhân không biết, cũng không đến nỗi kém cỏi.

Nàng cười cười, phất phất tay: “Các ngươi đều lui xuống đi, để một mình ta là được, không cần các ngươi hỗ trợ.”

Tức giận đá guồng quay tơ, Thẩm trắc phi thấy nàng không cần cung nữ hỗ trợ, giọng điệu giả tạo: “Ơ, Vương phi nương nương, guồng quay tơ này nếu không có ai hỗ trợ, có thể không thành được đâu. Nó cũng không phải như thêu thùa, chỉ có tâm tư khéo léo là được.”

Tiêu Sơ Âm mặc kệ nàng ta, đi thẳng về phía Hoàng hậu, không biết nói cái gì, Hoàng hậu hơi nhíu mày, nhưng không phản đối, gật đầu để thái giám theo Tiêu Sơ Âm đến trước guồng quay tơ.

“Hoàng Thượng giá lâm!” Mọi người đang chuẩn bị, bên ngoài viện vang lên tiếng hô to.

Hoàng hậu đứng dậy nghênh đón, các vị nữ quyến trong viện quỳ thành một đoàn, “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Miễn lễ, bình thân” Hoàng thượng cũng không hề vênh váo, đến ngồi bên cạnh Hoàng hậu, mỉm cười nhìn một phòng guồng quay tơ: “Các vị không cần phải để ý tới trẫm, trẫm chỉ muốn xem náo nhiệt một chút thôi, tiếp tục đi.”

Vũ Văn Tư Dạ vừa tới liền trông thấy bên cạnh các nữ quyến khác đều có vài cung nữ, riêng Tiêu Sơ Âm chỉ có mỗi tên tiểu thái giám, khóe miệng co giật vài cái, hận không thể xách nàng trở về.

Nhưng sau khi Tiêu Sơ Âm đứng dậy nhìn thấy Vũ Văn Tư Dạ, khóe miệng khẽ cười, ánh sáng trong mắt chợt lóe, vẫy tay với Vũ Văn Tư Dạ gọi: “Vương gia, đến đây một lát.”

“Cô…” Hắn tức giận nghiến răng, gọi hắn vào giữa một đám nữ nhân làm gì chứ!

“Tư Dạ, tiểu nha đầu nhà ngươi gọi đấy!” Hoàng thượng thấy hắn bất động, có lòng tốt nhắc nhở, cho rằng hắn vẫn chưa nghe thấy.

Lần này Vũ Văn Tư Dạ không đi cũng không được.

Tiêu Sơ Âm xoay người cười tủm tỉm với tiểu thái giám bên cạnh: “Người lao động miễn phí nhà ta đến rồi, không phiền đến công công nữa.”

Tiểu thái giám nghe như lọt vào đám sương mù, đại khái là Vương phi ình lui, vội vàng lui đến không kịp, chỉ sợ Vũ Văn Tư Dạ giận lây sang mình.

“Cô gọi bổn vương làm gì?” Hắn hạ giọng, để bản thân không quá tức giận, nếu nàng biết điều thì nên có chừng mực.

“Hì hì, Vương gia à, bình thường ngài ăn sơn hào hải vị, quần áo lụa là, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngài không thấy hổ thẹn ray rức sao? Ngài không cần trả lời, bây giờ ta tìm cách cho ngài cách rèn luyện cơ thể, có lợi cho sức khỏe, nói ra, ngài còn phải cảm ơn ta mới phải!” Nàng cười hì hì.

Hết hy vọng với nàng. Vũ Văn Tư Dạ nổi đóa: “Bổn vương ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn lúc nào hả? Cô nói đi, tóm lại là muốn bổn vương làm cái gì?”

Tiêu Sơ âm nhướng nhướng lông mày, không thèm để ý nói: “Vương gia, giúp ta chuyển guồng quay tơ này ra ngoài đi.”

“Không được.” Hắn tức giận trừng nàng.

Tiêu Sơ Âm ngẩng đầu cười khanh khách nhìn hắn, khẽ nhíu mày nói: “Thật sao?” Nàng không đợi hắn trả lời, đột nhiên cao giọng cười gật đầu nói: “Vậy làm phiền Vương gia.”

Mọi người nhìn về phía bọn họ, không biết Vương phi muốn Vương gia làm gì, Vương gia còn đồng ý nữa.

“Cô….” Hắn không ngờ nàng lại nham hiểm đến vậy, nhất thời không biết bác bỏ thế nào.

“Vương gia, mời.” Nàng cười khoái chí như tên trộm, khiến Vương gia phải làm tên khuân vác miễn phí một lúc thật đúng là làm cho người ta sảng khoái.

Vũ Văn Tư Dạ đành phải cuộn tay áo lên, xoay người di chuyển guồng quay tơ, khóe mắt Tiêu Sơ Âm hàm chứa ý cười, nhìn động tác của hắn, khép tay áo đứng một bên, khóe miệng cong lên.

Guồng quay tơ thoạt nhìn gọn nhẹ, trên thực tế lại rất nặng. Hắn dùng năm phần sức mới dời được guồng quay tơ đi, chịu đựng mọi ánh mắt kinh ngạc, hắn hung hăng trừng mắt Tiêu Sơ Âm, nữ nhân này nhất định là cố ý!

Đang lúc hai người đi qua đế hậu, hoàng hậu che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, Vương phi muốn đem guồng quay tơ này ra ngoài sao?”

Vũ Văn Tư Dạ khiêng guồng quay tơ, Hoàng hậu hỏi mình, hắn không thể không đáp: “Vâng”

“Này Vương gia, tại sao phải dời ra ngoài?” Hoàng hậu cũng khó hiểu.

Tiêu Sơ Âm vội giả bộ ngớ ngẩn: “Việc đó, Vương gia nói ngài ấy…ngài ấy tinh lực dồi dào, muốn rèn luyện thân thể, rèn luyện thân thể…”

Hoàng hậu cũng không để ý đến nàng, vẫn sững sờ nhìn chằm chằm Vũ Văn Tư Dạ, bộ dạng nghĩ cũng không hiểu: “Guồng quay tơ này dựa theo hình dạng của xe ngựa, có bánh xe gỗ mà…”

Tiêu Sơ Âm vẻ mặt đau khổ, Hoàng hậu nương nương của ta ơi…Sao người lại mau miệng như vậy…Một chút phối hợp cũng không có.

Vũ Văn Tư Dạ sửng sốt, quay đầu căm tức nhìn nàng, không muốn nhịn nữa: “Tiêu Sơ Âm!”

“Đúng.” Nàng nhắm mắt đứng vững: “Vương gia, thiếp cũng vì suy nghĩ cho ngài, muốn ngài rèn luyện thân thể nhiều hơn một chút, thúc đẩy tuần hoàn máu!” Nàng mím môi bất mãn: “Hơn nữa, thiếp nào đâu biết ngài thật sự dời nó đi, thiếp cho rằng ngài biết guồng quay tơ có bánh xe gỗ!”

“Cô!” Vũ Văn Tư Dạ lần thứ ba nghẹn lời, nhận thức được một vấn đề nghiêm trọng: Hắn không nói lại nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.