"Nhưng em luôn giữ thái độ thờ ơ. Tôi làm gì em cũng không cần, ngoài việc có thể giúp em cưu Sênh Sênh. Tôi còn không có giá trị bằng một người bác sĩ." Tưởng Duy Thành nhìn Bùi Hoan đăm đăm, khiến viền mắt cô bỗng cay cay.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đônNgừng vài giây, anh lại nói: "Được rồi, em đừng khóc nữa. Hôm nay em đã đến đây thì tôi nói thật lòng với em".
Bùi Hoan gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Em có từng nghĩ đến tâm trạng của tôi hay không? Sau khi đi gặp Hoa Thiệu Đình, mấy ngày liền em không trở về nhà... Tôi gần như phát điên, đi tìm em khắp nơi, tưởng em xảy ra chuyện. Cuối cùng nhìn thấy em say khướt ở ngoài đường, tôi đã đánh mất lý trí. Tôi tìm người chọc tức em, đó là lỗi của tôi. Em bị bắt cóc, anh ta đâm tôi ba nhát, quả thực là tôi đáng đời".
Nói xong, Tưởng Duy Thành im lặng một lúc rồi giơ tay nắm tay trái của Bùi Hoan. Hai người dường như đã rất lâu chưa từng hòa thuận như thời khắc này.
Tưởng Duy Thành hỏi cô: "Xin lỗi cũng đã muộn, tôi chỉ muốn hỏi em... em có thể tin tôi một lần không?".
Bùi Hoan lau nước mắt: "Em luôn tin anh". Cô biết anh thật sự không muốn gây tổn thương cho cô, chỉ là sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát nên mới ra nông nổi.
Biết rõ là sẽ thất vọng nhưng Tưởng Duy Thành vẫn cố hỏi: "Em đừng đi theo Hoa Thiệu Đình có được không?".
Bùi Hoan nhìn anh, cuối cũng vẫn lắc đầu.
Tưởng Duy Thành thở một hơi dài,di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn tựa hồ câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu/1257068/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.