Sau khi tiễn mẹ chồng về cô cũng định thực hiện câu nói của bà, là hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ, hoàn thành trách nhiệm của một người con.
Cô đi vào phòng, hắn sau khi đánh răng cũng vào theo, hắn nằm trên giường, cô cứ thấp tha thấp thỏm không biết nên phản ứng thế nào, nhưng hắn không thèm để ý đến sự sốt sắng của cô lúc này, liền nằm xuống nhắm mắt kéo chăn đi ngủ.
Cô cảm thấy có chút hụt hẫng, chẳng lẽ bản thân cô không có sức hấp dẫn đến vậy.
\- Văn Thành này chúng ta kết hôn cũng lâu rồi, hai bên gia đình đều hối thúc, em nghĩ chúng ta nên có một đứa...
\- Phiền quá đấy, hôm nay anh mệt, muốn đi ngủ thời gian đâu mà lo chuyện không đâu.
Hắn nói là chuyện không đâu, chuyện quan trọng như vậy hắn còn nói là chuyện không đâu sao?
Cô nằm xuống thất vọng, nhưng rồi vẫn cố gắng khuyên nhủ hắn.
\- Em cũng biết chúng ta vốn dĩ không yêu đương đã đến với nhau nhưng anh cũng phải hiểu cho em chứ, hai bố mẹ cứ thúc ép.
Hắn vùng dậy, ánh mắt hung dữ nhìn cô.
\- Càm ràm suốt cả ngày, có mỗi cái chuyện cỏn con cứ nói đi nói lại, cô không thấy mệt nhưng tôi đang rất mệt mỏi cô biết không?
Cổ họng cô nghẹn lại, cô đã nhẹ nhàng hết sức có thể rồi, cô cũng chỉ nghĩ cho cái gia đình này, tại sao hắn lại quát lên với cô, cô cũng vùng lên chỉ tay thẳng mặt hắn.
\-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046818/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.