Cô ấn số của Văn Thành nhưng đáp lại sự chờ đợi của cô là tiếng kêu tút tút dài cả phút đồng hồ, anh ấy không nghe máy, có lẽ là đang bận rồi.
Tên bảo vệ kia thấy thế liền mỉa mai tiếp.
\- Cô không gọi giám đốc tới à? Thôi...thôi đừng thể hiện nữa, loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, đi ra đi....xùy...xùy....
Anh ta đưa tay hẩy hẩy đuổi cô như đuổi gà, cô chỉ là đến muộn thôi mà, biết thế hôm qua đồng ý đi cùng xe với Văn Thành cho rồi.
Bây giờ bị tên bảo vệ đáng ghét kia hắt hủi như vậy đúng là làm cô tức hộc máu mà nhưng cô còn lâu mới chịu nuốt sự sỉ nhục này, cô phải bắt bằng được anh ta xin lỗi cô mới được.
Cuối cùng sau gần chục cuộc điện thoại kiên nhẫn chờ đợi Văn Thành cũng bắt máy.
\- Alô, em bận gì sao? Bây giờ vẫn chưa đến?
Cô có phần vui mừng, lần này tên bảo vệ kia chết chắc rồi...ha....ha....Một tia tinh quái xuất hiện trong đáy mắt cô, cô sẽ trả đũa anh ta cho anh ta biết thế nào là dám khinh thường người khác. Giọng cô nũng nịu kể lể.
\- Em đến rồi nhưng bảo vệ công ty anh không cho em vào, còn đuổi em đi bảo em đừng thấy sang mà bắt quàng làm họ, anh xem như thế thì em vào sao được.
Tên bảo vệ kia thấy cô nói chuyện không có nửa điểm giả dối liền ríu rít, nắm lấy tay cô nói nhỏ khuôn mặt hối lỗi.
\- Không không, bà cô tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046777/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.