Bên hiên cửa sổ bắt đầu tí tách vài hạt mưa, Nhược Mộng bị tiếng ồn đó làm cho thức tỉnh cô mở mắt chợt thấy khuôn mặt anh tuấn nằm bên cạnh mình, cánh tay rắn chắc làm gối cho mình thì liền hồi tưởng lại cảnh xuân hôm qua mà hai má phừng phừng đỏ.
"Vậy mình đã là của anh ấy rồi sao?'.
Cô tự hỏi bản thân như muốn đính chính thêm một lần nữa, cô cựa người, dưới bụng có chút ê ẩm, là dấu tích của đêm hôm qua, vậy là thật rồi, đúng là thật rồi.
Cô mỉm cười hạnh phúc, trong lòng lại dâng lên sự vui vẻ, cô vòng tay qua tấm ngực trần kia mà ôm vào, Văn Thành cựa người tỉnh dậy.
Thấy đôi mắt trong veo đang nhìn anh, thì liền cúi xuống mà đặt một nụ hôn lên trán cô, anh không muốn rời giường, đêm qua lao động vất vả nên hôm nay anh có chút mất hết sức lực.
\- Anh không dậy sao?
Cô hỏi nhỏ.
Anh cười lắc đầu, lại nghĩ suốt bao năm qua không biết cô ấy kìm nén kiểu gì, thật là giỏi, đêm qua mới ăn trái cấm mà liền một lúc ba phát khiến anh cạn kiệt sức lực.
Phương diện kia của cô ấy thật là hơn người có lẽ là do nhu cầu cao đi, hại anh bây giờ không nhấc được chân xuống giường, liền cầm điện thoại gọi cho thư ký.
\- Hôm nay tôi đến muộn, cậu cứ sắp xếp mọi việc đi có chuyện gì quan trọng hẵng báo.
Anh ném chiếc điện thoại sang một bên mà tiếp tục liu diu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046764/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.