Chương trước
Chương sau
Vậy là đã ba tháng trôi qua, cuối cùng Khương Nghiên cũng có thể tháo bỏ khối thạch cao ở chân, lấy lại được tự do, cô cảm động đến lệ nóng quanh tròng, khiến cho người cùng cô đến bệnh viện – Hạ Phi Phàm – cũng bật cười.
“Được rồi, tiếp theo em muốn làm gì? Ăn bữa tiệc lớn ăn mừng lấy lại tự do, hay đi dạo phố mua đồ, hoặc là – ” rời khỏi phòng bệnh, sau khi ngồi lên xe anh liền mở miệng hỏi cô, mặc kệ hôm nay cô muốn làm chuyện gì anh cũng chiều theo ý cô.
“Chúng ta đến công ty của anh.” Khương Nghiên lại hào hứng bừng bừng cắt đứt lời anh.
“Đến công ty của anh?” Anh kinh ngạc một lát, nghi ngờ hỏi.
“Bây giờ là giờ làm việc, anh là ông chủ sao có thể tùy tiện trốn việc được chứ? Cẩn thận không “thượng bất chính, hạ tắc loạn” đó.” Cô cười mị mị nhạo báng anh.
Hạ Phi Phàm nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Em đừng lo lắng nhiều như vậy, anh không ở công ty một ngày, công ty cũng không phá sản được.” Anh dịu dàng nói.
“Thật ra không phải em lo lắng, mà là em có lòng riêng á.” Cô cười tà mị nói.
Anh bật cười, hơi ngạc nhiên hỏi: “Lòng riêng gì hả?”
“Thân là bạn gái của ông chủ, em phải tới công ty để tìm một người đáng tin cậy làm tai mắt cho em chứ.” Có làm bộ suy nghẫm, trả lời.
“Đây là logic gì thế?” Anh dở khóc dở cười hỏi lại.
“Logic phòng tiểu tam.” Cô cười tủm tỉm nhìn anh.
“Ở đâu ra tiểu tam chứ?” Anh thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
“Em cũng không biết, nhưng để ngừa vạn nhất, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Cô thành thật nói.
“Em khiến anh không thể phản bác lại được.” Anh bất đắc dĩ nhìn cô một lúc lâu, chỉ khạc ra được một câu này.
Nhìn vẻ mặt đang tức giận nhưng vẫn làm như không có gì, lại còn bất đắc dĩ thở dài, Khương Nghiên không nhịn được nữa liền phì cười, cười đến cả người nghiêng trước ngả sau, cô đang rất vui vẻ.
“Em trêu anh.” Hạ Phi Phàm chậm chạp cuối cùng cũng hiểu ra là mình bị cô trêu chọc.
“Không có mà, có lòng riêng là thật, còn về chuyện phòng tiểu tam thì trước đó em chưa nghĩ tới, giờ nghĩ lại thấy chuyện này cũng cần được coi trọng, làm thế nào đây?” Cô vừa cười vừa nói, không biết là thật hay là giả.
“Lòng riêng gì?” Anh quyết định bỏ rơi đoạn tiểu tam kia.
“Muốn dựa vào quan hệ đi cửa sau tìm một công việc.” Cô gọn gàng, dứt khoát nói ra mục đích của mình.
“Muốn đến công ty anh làm việc?” Anh hơi kinh ngạc.
“Không hoan nghênh em sao?”
“Không phải là anh không hoan nghênh, chỉ là, em muốn làm việc ngay sao? Em thật là, chân mới tháo thạch cao không được nửa giờ đồng hồ đã không đợi được muốn tìm việc rồi sao?” Anh nhíu mày.
“Không có việc làm thì sẽ không có thu nhập nha, em đã ở trong nhà ba tháng không làm việc rồi, tiền gửi ngân hàng cũng chỉ còn mấy đồng lẻ.” Cô bất đắc dĩ thở dài.
“Em mua cái gì?” Anh kinh ngạc hỏi. Ba tháng qua, cô ở nhà anh không dùng gì đến tiền mới đúng chứ? Chẳng lẽ cô cũng mua hàng qua Internet, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều lên internet mua đồ để chấn hưng nền kinh tế sao?
“Em không mua gì cả…, nhưng có một ít chi phí phải đóng.”
“Chi phí gì?”
“Phí bảo hiểm, còn một khoản chi phí định kỳ khác.”
Hạ Phi Phàm đột nhiên không biết nên nói gì, bởi vì anh không thể nói anh đóng giúp cô hoặc anh đưa tiền cho cô được, hơn nữa, anh có nói cô cũng sẽ không đồng ý, trừ khi –
“Nếu không em gả cho anh cũng tốt lắm, như vậy mặc kệ là phí bảo hiểm hay phí định kỳ, anh đều có thể đóng giúp em.” Anh nửa thật nửa đùa đề nghị.
“Này là anh đang cầu hôn em sao?” Cô cười như không cười hỏi ngược lại anh, coi nó như anh đang nói giỡn.
“Nếu là thật?” Vẻ mặt anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Khương Nghiên thở mạnh, cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lí cho tình huống này.
Sở dĩ cô cho rằng đó là nói giỡn, bởi vì bọn họ chỉ mới quen biết nhau ba tháng, chính thức làm người yêu còn chưa đến hai tháng, hai người chưa từng gặp người nhà hoặc bạn bè của đối phương, đơn giản mà nói thì chính là chưa đâu vào đâu cả. Cầu hôn? Cô có cảm giác nó còn cách rất xa.
Dĩ nhiên, nếu như lấy quan hệ thân mật giữa hai người họ mà nói thì bọn họ đã sớm có thể kết hôn làm vợ chồng rồi, nhưng vấn đề là người hiện đại có suy nghĩ tương đối thoáng về chuyện quan hệ tình dục, nam nữ lên giường xảy ra quan hệ cũng không đại biểu cho cái gì, chỉ cần anh tình tôi nguyện là được, cô cũng không thể vì mình đã trao “lần đầu tiên” của cô cho anh mà cả ngày ảo tưởng đến chuyện anh cầu hôn với cô.
Trên thực tế, bây giờ cô vô cùng hưởng thụ cảm giác nói chuyện yêu đương với anh, còn chuyện kết hôn này, cũng không biết là vì còn sợ hay vì dư âm của chuyện cũ mà cô chưa từng nghĩ đến.
“Tại sao lại không nói chuyện?” Sự trầm mặc của cô khiến anh lo lắng.
“Anh nghiêm túc sao?” Khương Nghiên nhìn anh không chuyển mắt.
“Đúng vậy” Anh im lặng một lát mới trả lời, trái tim anh giờ khắc này đang treo ngược giữa không trung, chờ lên Thiên đường hoặc rơi xuống Địa ngục.
“Chúng ta chính thức yêu nhau còn chưa đến hai tháng, anh chắc chắn là anh nghiêm túc sao?”
“Chắc chắn.”
“Thời gian ngắn như vậy làm sao anh có thể chắc chắn chứ?” Cô hỏi anh.
Hạ Phi Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ buông lỏng trái tim, bởi vì nhìn tình hình này thì tạm thời cô sẽ không trả lời vấn đề của anh mà chỉ muốn hỏi ngược lại anh thôi.
“Cảm giác và trái tim của anh nói cho anh biết.” Anh nói.
“Trái tim của anh?”
“Trái tim anh nói cho anh biết, lí do ba mươi năm qua anh chưa từng động lòng với ai khác là vì đợi em xuất hiện.”
Trái tim của cô bất giác nhảy bang bang.
“Trái tim anh nói cho anh biết.” Anh chăm chú nhìn cô rồi nói tiếp: “Anh rời khỏi Mỹ để đến đây, chỉ vì trên mảnh đất này có em. Nó nói cho anh biết, hạnh phúc của anh cũng không phải do anh nắm giữ, mà nó nằm trong tay em, chỉ có ở cùng với em, anh mới có thể có được hạnh phúc.”
“Trái tim anh nói cho anh biết.” Anh chăm chú nhìn cô rồi nói tiếp: “Anh rời khỏi Mỹ để đến đây, chỉ vì trên mảnh đất này có em. Nó nói cho anh biết, hạnh phúc của anh cũng không phải do anh nắm giữ, mà nó nằm trong tay em, chỉ có ở cùng với em, anh mới có thể có được hạnh phúc.”
Khương Nghiên kích động, hốc mắt mơ hồ nóng lên, giọng khàn khàn: “Em cảm thấy anh chính là một tình thánh, lúc trước còn giả bộ ngây ngô.”
“Lời anh nói đều là thật.”
“Em thấy anh giả heo ăn cọp thì có.”
“Anh chưa bao giờ coi em là cọp, cũng chưa bao giờ liên tưởng sẽ ở chung với cọp, anh thề.”
Cô ngẩn ra, không nhịn được phì cười.
“Đáng ghét.” Cô cười, vung tay về phía anh định đánh anh một cái lại bị anh túm được.
“Em còn chưa cho anh một đáp án.” Anh bình tĩnh, ánh mắt thâm tình nhìn cô, căng thẳng đến nín thở.
“Em cần suy nghĩ thêm một chút nữa.” Cô nhìn anh, chậm rãi trả lời.
Ánh mắt Hạ Phi Phàm nhất thời lộ rõ sự thất vọng. Đây không phải đáp án mà anh muốn nghe, mặc dù nó so với việc bị cự tuyệt thì tốt hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn bị đả kích.
Tuy nói việc anh cầu hôn có hơi bất thình lình, cũng không chuẩn bị hoa tươi, nhẫn, bữa tối dưới nến gì đó, nhưng trong tiềm thức anh vẫn cho rằng cô sẽ đồng ý, vì hai người họ đi chung với nhau, cảm giác ấy thật tốt, tự nhiên y hệt như một đôi trời sinh, lại thêm điều kiện của anh cũng không kém, không có lý do gì khiến cô không đồng ý mới đúng chứ!
Nhưng cô lại nói cô cần suy nghĩ thêm, rốt cuộc là –
“Em muốn nghĩ gì chứ?” Anh bất giác nói ra nghi vấn trong lòng.
“Nghĩ xem anh rốt cuộc có yêu em hay không a.” Cô làm bộ phiền não nói: “Cho đến bây giờ em cũng chưa nghe thấy chính miệng anh nói ra ba chữ kia – ”
“Anh yêu em” anh không đợi cô nói hết câu, lập tức nói.
Khương Nghiên không kìm nổi nở nụ cười, trong lòng thật vui vẻ.
“Sao em lại cười?” Anh không hiểu hỏi lại.
“Phản ứng của anh thật đáng yêu.” Cô vừa cười vừa nói.
Anh nhất thời không nói nên lời.
“Em đồng ý” Cô tủm tỉm cười nhìn anh, đột nhiên mở miệng trả lời làm cho anh ngây ra như phỗng.
“Cái…cái gì?” Anh cà lăm hỏi lại, sợ tai mình nghe nhầm hoặc hiểu lầm ý của cô.
“Được, em đồng ý, đồng ý lời cầu hôn của anh.” Hình như cô đã hiểu anh đang không chắc chắn điều gì, cô nói liên tiếp ba câu trả lời để anh hiểu ý của cô.
Hạ Phi Phàm kinh ngạc nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên phản ứng thế nào. Cô ấy đồng ý? Cô ấy đồng ý rồi!
Nhưng mới vừa rồi không phải cô ấy nói muốn suy nghĩ thêm sao? Làm sao trong nháy mắt lại đồng ý? Không phải anh đang nằm mơ đấy chứ?
“Sao anh lại ngẩn ra rồi?” Cô khẽ vuốt mặt anh, sau đó nghiêng người hôn lên môi anh. “ Em đồng ý rồi, anh không vui sao? Vậy câu trả lời này không tính nữa, em phải nghĩ thêm mới được.”
“Không được.” Anh lập tức kêu lên, nắm chặt tay của cô, anh nhìn thẳng vào hai mắt cô không cho phép cô cự tuyệt, “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh sẽ phải lấy anh, không được nói phải suy nghĩ thêm nữa.” Vừa nói xong, anh nhấn mạnh giọng nói của mình: “Biết không?”
Cô mỉm cười nhìn anh, không trả lời.
“Biết không?” Anh nhìn cô chăm chú rồi hỏi lại, thúc giục cô trả lời, tựa như không nghe được câu trả lời thì anh sẽ tiếp tục hỏi.
“Em biết rồi.” Cô cười đáp lại.
Anh đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó coi như không có gì, hài lòng gật đầu một cái, “Rất tốt.”
Khương Nghiên đã cố gắng kiềm chế rồi nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Rốt cuộc là em đang cười cái gì?” Hạ Phi Phàm bất đắc dĩ hỏi. Anh vẫn luôn nghiêm túc nói chuyện với cô, vậy mà cô lại chỉ cười, giống như anh đang kể chuyện cười cho cô nghe vậy, chuyện này là sao đây?
“Phản ứng của anh, mỗi một phản ứng đều rất buồn cười.” Cô cười đến khó có thể dừng lại được.
Anh nhớ lại từng phản ứng của mình lúc nãy, quả nhiên là so với bộ dáng cẩn trọng, quả quyết thường ngày thì đúng là như hai người khác nhau vậy, chẳng trách cô lại cười suốt như thế.
Nhưng anh căng thẳng và lo lắng như vậy mà cô lại chỉ cười, thực sự cũng hơi quá đáng, nhất định phải trừng phạt mới được.
“Lại cười anh, không thể tha cho em được.” Anh cố làm ra vẻ nghiêm nghị nói, sau đó kéo cô lại gần mình, cúi đầu, hung hăng hôn môi của cô.
Từ lần trốn hôn kia, Khương Nghiên cũng đã quyết định hôn nhân của mình phải do mình quyết định, cho dù phải mang tội bất hiếu cũng không thể để cha mẹ quyết định thay mình.
Cho nên khi Hạ Phi Phàm hỏi cô có nên đến gặp cha mẹ cô trước khi chuẩn bị hôn lễ hay không thì cô liền trả lời là không mà không có chút do dự nào.
Cô hiểu rất rõ cha mẹ mình, sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, nếu lúc này Hạ Phi Phàm xuất hiện trước mặt bọn họ cô cũng có thể hình dung ra được kết quả sẽ như thế nào.
Nếu gặp mặt thì cả hai bên sẽ không vui, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, hơn nữa còn có nhà họ Hà lúc nào cũng giương giương mắt hổ, không biết có đột nhiên làm ra chuyện gì làm người ta nhức đầu hay không, cô nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định tiền trảm hậu tấu.
Chỉ cần cô kết hôn với Hạ Phi Phàm trước, hai người thành vợ thành chồng rồi, mặc kệ cha mẹ cô phản đối như thế nào, nhà họ Hà tìm cách cản trở ra sao cũng không thể thay đổi được sự thật – cô đã là vợ của Hạ Phi Phàm – này.
Cô nói cho anh nghe suy nghĩ này của mình, kết quả anh lại hôn cô “chụt” một cái rồi chỉ nói một câu:
“Vậy bắt đầu chuẩn bị làm hộ chiếu và visa thôi.” Anh nói.
“Tại sao đột nhiên anh lại muốn em làm hộ chiếu và visa?” Cô mặt mờ mịt hỏi. Nếu như là vì tuần trăng mặt cũng không cần gấp như vậy chứ? Đến lúc đó giao cho công ty du lịch làm không phải tốt hơn sao? Cô nghi ngờ nghĩ.
“Không phải quyết định phải kết hôn trước sao?”
“Có liên quan gì đến việc làm hộ chiếu và visa?”
“Em yêu, mặc dù hiện tại anh có giấy tạm trú, nhưng trên hộ chiếu anh vẫn là có quốc tịch Mĩ, anh là một người ngoại quốc, cho nên em phải cùng anh đến Mĩ để kết hôn.” Anh nói xong, mỉm cười hôn lên môi người bên cạnh đang ngây ra như phỗng.
Khương Nghiên bị kinh ngốc rồi, vì căn bản cô chưa từng nghĩ tới chuyện anh là người ngoại quốc.
Bộ dáng là người phương Đông, nói tiếng Trung lưu loát, tài liệu trong công ty đa phần cũng đều là tiếng Trung, có xe, có nhà, có công ty, như vậy có chỗ nào giống một người có quốc tịch Mĩ chứ? Đúng là gạt người mà!
“Chúng ta không thể kết hôn ở Đài Loan được sao anh?” Cô hỏi anh.
“Trình tự phiền toái hơn rất nhiều, hơn nữa anh cũng phải về Mĩ một chuyến để lấy một vài văn kiện quan trọng. Nếu đã phải đi, chi bằng em đi cùng anh đến Mĩ kết hôn sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó chúng ta lấy giấy chứng nhận rồi về Đài Loan đăng kí kết hôn là được.”
“Sao anh lại biết những chuyện này?” Cô vừa tò mò vừa buồn bực.
“Em cho rằng anh cầu hôn em là giả sao? Nếu như cầu hôn, sau đó dĩ nhiên sẽ là kết hôn, đương nhiên anh phải tìm hiểu chuyện này cho rõ rồi.” Anh bất đắc dĩ liếc cô một cái.
“Cho nên chúng ta thật sự phải đến Mĩ kết hôn sao?”
“Em không muốn đi sao?” Anh không trả lời mà hỏi lại.
“Muốn.” Cô nhanh chóng kêu lên, hưng phấn nói: “Em chưa bao giờ ra nước ngoài cả.”
“Ôi! Đứa bé đáng thương.” Anh sờ sờ đầu của cô.
Vì thế hai người đều bận rộn, Khương Nghiên bận lo làm hộ chiếu, visa để ra nước ngoài, còn Hạ Phi Phàm thì sắp xếp chuyện ở công ty, tránh cho sau này khi từ Mĩ trở về sẽ phải loay hoay đến sứt đầu bể trán.
Hai tuần lễ sau, hai người bọn họ rốt cuộc cũng lên máy bay bay đến Mĩ, theo kế hoạch đi kết hôn.
Bọn họ ở Mĩ vẻn vẹn hết nửa tháng.
Khương Nghiên vẫn tưởng rằng kết hôn xong, có giấy đăng kí kết hôn rồi bọn họ sẽ lập tức đáp máy bay về Đài Loan, vì dù sao anh cũng là linh hồn của công ty, không thể đi quá lâu được.
Dù thế nào cô cũng không ngờ, bọn họ chuẩn bị đầy đủ tài liệu xong, quả thật là có lên máy bay, nhưng lại không phải quay về Đài Loan, mà là đến Tây Mĩ.
Tuần trăng mật của bọn họ, anh dẫn cô đến San Francisco, Las Vegas, lại đi thăm bảy đại kỳ quan Thế giới, công viên Disneyland, còn đi Hollywood, cô chơi rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất.
Trên máy bay lúc quay về, anh đột nhiên nhận lỗi với cô, “Xin lỗi em.”
“Sao đột nhiên anh lại nói xin lỗi em?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Anh chưa hỏi em tuần trăng mật em muốn đi đâu mà đã tự ý quyết định rồi.”
“Anh nói gì vậy, nước Mĩ là địa bàn của anh, chỗ nào có món ngon, cảnh đẹp, em đều không biết, dĩ nhiên là phải hỏi anh rồi, do anh quyết định cũng là chuyện đương nhiên, sao anh lại nói xin lỗi với em?” Cô bật cười.
“Ý của anh là tuần trăng mật lại ở Mĩ mà không phải là những nước khác, anh xin lỗi.”
“Đi Mĩ và đi những nước khác có gì khác biệt sao?” Cô vẫn không thể nào hiểu được rốt cuộc anh đang muốn biểu đạt điều gì. “Đối với em mà nói, đi nước nào cũng tốt, bởi vì em chưa từng tới nước nào cả. Huống chi đây lại là lần đầu tiên em ra nước ngoài, đương nhiên sẽ chọn nước mà ông xã em đã sinh ra và lớn lên rồi, anh chọn hưởng tuần trăng mật ở Mĩ hoàn toàn rất vừa lòng em.” Cô nói xong nghiêng người hôn lên môi anh. “Cám ơn anh, ông xã, em thật sự rất vui.”
Sau khi nghe cô nói như vậy, Hạ Phi Phàm mới buông lỏng mặt mày xuống.
“Lần tới chúng ta sắp xếp thời gian ra nước ngoài chơi, bất kể em chọn đi nước nào anh cũng đồng ý hết.” Anh cam kết.
“Lần tới?” Hai mắt cô sáng rỡ, lập tức thốt lên: “Lúc nào thì?”
Hạ Phi Phàm ngẩn người ra một lát, gương mặt không khỏi lộ ra một chút xấu hổ: “Cái này thì anh cũng chưa biết, có thể sẽ cần một ít thời gian để sắp xếp…” Dừng lại, anh không nhịn được nhận lỗi với cô, “Xin lỗi em.”
“Sao anh lại nói xin lỗi nữa rồi? Lần này vừa ra nước ngoài là đi hết nửa tháng, mặc dù chơi rất vui nhưng em cũng rất nhớ những món ăn vặt của Đài Loan và cả cửa hàng tiện lợi 24h nữa, em không nghĩ là mình sẽ ra nước ngoài. Xem xem nào, chúng ta lên kế hoạch một chút đi, nếu như có thời gian, cứ cách ba năm hoặc năm năm chúng ta sẽ ra nước ngoài một lần, như vậy đến lần thứ mười là chúng ta đã già không đi nổi nữa rồi.”
Cô cười hì hì nói.
“Chúng ta có thể đi du lịch ở các nước lân cận mà, hơn nữa hàng năm chúng ta có thể tham gia các chuyến du lịch năm ngày, mười ngày hoặc nửa tháng, sao lại lên kế hoạch ba năm hay năm năm mới có thể đi một lần chứ.” Anh giải thích với cô.
“Có thể sao?” Cô không muốn biểu hiện mình quá hưng phấn, nhưng hai mắt cô vẫn mở to, sáng lấp lánh.
“Ừ, hàng năm công ty đều tổ chức cho nhân viên đi du lịch.” Anh trịnh trọng gật đầu.
Khương Nghiên lập tức ỉu xìu. Tổ chức cho nhân viên đi du lịch… cô cho rằng…
Bất chợt, Hạ Phi Phàm cúi đầu cười trộm.
“Anh cười cái gì vậy? Có chuyện gì buồn cười chứ?” Cô nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía các hành khách khác trên máy bay.
Không nhìn thấy hình ảnh gì gây cười mà.
“Phản ứng của em.” Anh tươi cười nói.
Nháy mắt Khương Nghiên liền hiểu anh đang cười mình, cô cau mũi nhìn anh, dáng vẻ dễ thương đến nỗi làm cho anh không nhịn được mà đưa tay kéo cô lại gần, nhiệt tình hôn lên môi cô, một lúc lâu sau mới buông cô ra.
Mặt của cô ửng hồng, cô phải chớp mắt đến mấy lần mới hồi phục lại tinh thần, đột nhiên cô nhớ ra bọn họ đang ở đâu. Cô bất giác liếc mắt nhìn chung quanh một lượt, chỉ thấy một bà cụ có đôi mắt hiền hậu đang nhìn chằm chằm ra cửa, một nữ tiếp viên hàng không mặt đỏ bừng, trên mặt thoáng có vẻ lúng túng, còn có một cô bé tầm 7, 8 tuổi đang mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn hai người bọn họ không dời mắt.
Trời ạ, quả nhiên là bị nhìn thấy rồi, hơn nữa số người nhìn thấy sợ là không chỉ có ba người này. Chẳng lẽ tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy nụ hôn nóng bỏng của họ sao?
Trời ạ, trời ạ, trời ạ, còn bao lâu nữa máy bay mới có thể hạ cánh chứ, cô nhớ không nhầm thì còn đến tám giờ nữa? Trong khoảng thời gian này, tất cả những người này có dùng ánh mắt khác thường mà nhìn lén bọn họ hay không đây?
Trời ạ, ngượng quá, mất mặt quá, xấu hổ quá đi, ông xã muốn hôn cô tại sao lại không nhìn xem bọn họ đang ở đâu, mà cô cũng vậy, tại sao lại quên hết mọi thứ xung quanh, đáp trả anh nhiệt tình như vậy? Cô thật sự rất muốn đào một cái hang để chui vào.
Đào hang có lẽ là chuyện không thể, nhưng cô còn có một tấm mền.
Cô lập tức lấy mền trùm lên đỉnh đầu, che kín mặt.
“Sao vậy? Em muốn ngủ rồi sao?” Giọng anh vang lên bên tai.
“Ừ.” Cô lúng túng trả lời.
“Tiếc quá.”
“Tiếc cái gì?” Cô không nhịn được vén mền lên, để lộ ra gương mặt ngượng ngùng nhìn anh.
“Tiếc là chúng ta không ở nhà.” Giọng anh tràn đầy tiếc hận.
“Anh có ý gì?” Cô vẫn không hiểu.
“Tiếc là không ở trong nhà, nếu không trước lúc ngủ có thể vận động nha.” Anh nghiêng người về phía cô, ghé sát vào tai cô, mờ ám nói.
Nháy mắt, Khương Nghiên mặt đỏ tới tận mang tai, cô lườm anh một cái rồi trùm mền lại, ngoảnh mặt làm ngơ.
Vang lên bên tai vẫn là tiếng cười trầm thấp của anh, cô cũng không chịu thua: “Sắc lang.” Sau đó mới nhắm mắt lại ngủ.
Chương 7.4
Ngồi trên máy bay chính là ăn với ngủ, rồi lại ăn rồi ngủ, tinh thần tốt thì có thể xem vài bộ phim, thời gian rồi cũng qua rất nhanh.
Lại một lần nữa đứng trên mảnh đất Đài Loan này, Khương Nghiên vẫn còn rất xúc động, tuy cô rời khỏi đây cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi, nhưng cảm giác trước và sau thật sự khác nhau rất nhiều, vì bây giờ cô đã có một gia đình thuộc về mình, cô đã là phụ nữ có chồng rồi.
Đây là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô, tương lai tràn đầy hy vọng đang chờ cô.
“Đi thôi, em còn đứng đó làm gì vậy?” Ông xã kéo hành lý đi tới trước mặt cô hỏi.
Cô mỉm cười lắc đầu, tiến lên một bước nắm tay anh, hai người sánh bước về phía cửa ra.
Về nhà nghỉ ngơi một đêm, hôm sau hai người mang tất cả giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ đến Ủy Ban Nhân Dân đăng kí kết hôn, sau đó mới cùng nhau đến công ty đi làm.
Nhân viên của công ty thấy hai người trở về, tất cả đều nhiệt tình chào đón, dĩ nhiên là có một nửa trong số đó cũng chỉ vì muốn xem xem hai người đi Mĩ mang quà gì về cho bọn họ.
Sau khi trò chuyện náo nhiệt với mọi người được một lát, Hạ Phi Phàm nhanh chân chui vào phòng làm việc của mình, dù sao cũng còn quá nhiều công việc đang chờ anh xử lý.
Trái lại, Khương Nghiên trên danh nghĩa là nhân viên, nhưng kỳ thật cũng giống như bà chủ đang đi làm, vừa giúp mọi người trong văn phòng làm chút chuyện, vừa lưu loát kể cho mọi người nghe về vẻ đẹp của những điểm đến trong hành trình của hai người, hai người đi những đâu, nhìn thấy những gì, trên đường đi xảy ra những chuyện lý thú gì… Đợi chút.
Cô kể rất hào hứng, mọi người trong công ty cũng nghe rất say sưa, liên tục phát ra những tiếng than thở tiếc nuối.
Có điều, còn có một loại âm thanh khác cũng không hẹn mà cùng không dám phát ra, chỉ có thể lấy ánh mắt không thể tưởng tượng nổi và vẻ mặt vừa gặp quỷ truyền cho nhau.
Trong mắt bọn họ phần lớn là đang truyền tin tức này –
Người bà chủ nói thật sự là ông chủ sao? Không thể tưởng tượng nổi!
Mình nghĩ tuyệt đối là người yêu trong mắt là Tây Thi, còn không chính là gặp quỷ.
Cứ như hai người ấy, thật khó mà tin được.
Trong mắt mọi người, ông chủ của bọn họ mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất chín chắn, nghiêm túc, cương trực lại kiên cường, không có nửa điểm giống người thích đùa giỡn. Vậy mà ông chủ trong lời của bà chủ lại trở thành dịu dàng, săn sóc, hào phóng, khẳng khái, hài hước, thật đúng là một người yêu hoàn mỹ, quả thực khiến người ta không thể không than thở, nhưng lại không thể thốt nên lời!
Nói tóm lại, mặc dù không thể nào tưởng tượng ra được hình ảnh đó, nhưng xem như nghe truyện cười một chút cũng không sao.
Quan trọng hơn là, bà chủ bình dị dễ gần làm cho mọi người rất yêu mến, không có chút áp lực nào. Trước đây, bọn họ rất sợ cô lên làm bà chủ rồi sẽ vênh mặt, hất hàm sai khiến bọn họ, bày ra bộ dáng có tư thái hơn người, hiện tại như vậy, bọn họ rốt cuộc cũng có thể yên tâm rồi.
Reng….
Điện thoại nội bộ trên bàn thư ký Khâu đột nhiên vang lên, là ông chủ gọi.
“Dạ, ông chủ.” Cô vội vàng nghe máy.
“Gọi bà chủ tới phòng làm việc của tôi.” Ông chủ ra lệnh.
“Vâng” cô lập tức nhận lệnh, cúp điện thoại liền quay đầu về phía đối diện chỗ Khương Nghiên đang ngồi, nói: “Bà chủ, ông chủ mời bà chủ đến phòng làm việc của ông chủ.”
“Có chuyện gì sao?” Khương Nghiên nghi ngờ hỏi. Cô và các đồng nghiệp đang tám chuyện rất vui vẻ đấy.
“Tôi không biết.” Thư ký Khâu thành thật trả lời.
Khương Nghiên nhíu mày, lười phải đứng dậy nên cô dùng điện thoại nội bộ gọi cho anh, còn mở cả loa ngoài, cô hỏi: “Anh có chuyện gì vậy?”
“Anh nhớ em lắm.”
Gương mặt cô nháy mắt đỏ bừng, cô dùng tốc độ nhanh nhất ngắt điện thoại.
Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn các đồng nghiệp xung quanh, chỉ có thể cúi đầu, cô nói với tốc độ nhanh nhất có thể rồi đứng lên: “Mình đi đến phòng làm việc của ông chủ.” Sau đó chạy như bay rời khỏi hiện trường.
A a a, mắc cỡ chết đi được.
A a a a a a ––
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.