Chương trước
Chương sau
Đếm ngược thời gian tan tầm 5 phút.
5 phút nữa, 5 phút nữa là có thể tan tầm, cũng có nghĩa là đến cuối tuần rồi nha!
Năm, bốn, ba, hai, một – tiếng chuông báo hiệu tan tầm vang lên!
“Tan tầm rồi, A Lung, buổi tối có muốn đi uống một chén không?”
“Thái Linh, mình cùng Nhã Phương ngày mai muốn đi xem phim, cậu có muốn tham gia không?”
“Này! Cuối tuần cậu cùng bạn gái muốn đi chơi ở đâu hả? Các cậu hình như chủ nhật nào cũng có kế hoạch.”
“Mọi người, mình còn có hẹn, đi trước nha.”
Bầu không khí trong văn phòng đang trầm lặng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, tràn đầy sức sống, dường như vừa đến ngày nghỉ cuối tuần thì mọi người liền giống nhau đều sống lại.
Bất quá cũng không phải mỗi người đều như vậy, trong văn phòng lúc này còn có bốn người đem áo khoác đen trùm đến đỉnh đầu, vẻ mặt đăm chiêu, bất đắc dĩ thở dài,
Aiz…
Khương Nghiên cùng Lâm Vũ Phi không tự chủ được thở dài một hơi, ngồi ở đối diện nhau, khi các cô nghe được tiếng thở dài của đối phương thì cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, rồi mới lần lượt giật giật khóe môi.
“Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như tâm trạng không được tốt lắm?” Khương Nghiên nói.
“Cậu có vẻ cũng giống như mình?” Lâm Vũ Phi trả lời.
“Đúng.” Khương Nghiên thừa nhận, cô không nhịn được lại thở dài một hơi.
“Tối nay mình và Lí Bội muốn đi uống một chén, cậu có muốn đi cùng bọn mình không?” Lâm Vũ Phi mời hỏi.
“Thật khéo, mình và Nhân Tịnh cũng hẹn cùng đi uống rượu!”
“Tâm trạng của cô ấy cũng không tốt sao?”
“Siêu không tốt!”
“Nhưng là vì chuyện gì?”
“Thất tình”
“Thật khéo, mình cũng như thế”
“Cậu cũng thất tình?”
“Chia tay có tính là thất tình không? Nếu tính, thì là phải rồi!” Lâm Vũ Phi cười khổ nói.
“Vậy Lí Bội đâu? Có nghĩa khí cùng cậu giải sầu, còn – ”
“Cô ấy ly hôn rồi!”
Khương Nghiên kinh ngạc một hồi lâu, rồi mới cười khổ nói: “Xem ra chúng ta bốn người có thể tạo thành Liên minh thất tình nha.”
“Cậu cũng thất tình?” Lâm Vũ Phi có chút khó có thể tin được. “Sao vậy? Thất tình cũng có thể truyền nhiễm được sao? Thật đúng là vật họp theo loài.”
“Có thể xem là như thế đi!” Vẻ mặt Khương Nghiên có phần kỳ lạ. “Mình gọi điện thoại cho Nhân Tịnh, nếu cô ấy nói được, buổi tối chúng ta – bốn thành viên của Liên minh thất tình - cùng nhau đến quán bar uống rượu.”
Trương Nhân Tịnh làm việc ở bộ phận khác nên không cùng văn phòng với các cô.
“Được, cậu gọi điện thoại hỏi cô ấy, mình cũng gọi điện thoại cho Lí Bội. Còn có, mình cảm thấy tên Liên minh thất tình này rất khó ngửi, không tốt. Hay là, chúng ta gọi Liên minh “Tiếp theo sẽ tốt hơn” đi, như vậy tốt lắm.” Lâm Vũ Phi nghiêm túc nói.
Khương Nghiên trong nháy mắt ngây người, đột nhiên nhếch miệng gật đầu:
“Đúng. Tiếp theo sẽ tốt hơn”
Người tiếp theo sẽ tốt hơn…
Khương Nghiên năm nay hai mươi năm tuổi, từ nhỏ đến lớn cô đều là con gái ngoan của ba mẹ, bất kể họ thay cô sắp xếp cái gì, hoặc là muốn cô làm cái gì, cô đều ngoan ngoãn làm theo lời họ.
Ví dụ như, khi đi học phải đọc sách như thế nào, chọn trường gì, học khoa nào, cô đều nghe theo ba mẹ mình. Sau khi tốt nghiệp, muốn làm công việc gì, cùng với làm việc trong công ty nào, cô cũng tùy ý cha mẹ sắp xếp.
Cũng không phải cô không đủ chủ kiến, chỉ là từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ làm trái với sự sắp xếp và mong đợi của ba mẹ, lâu ngày, ngay cả nghĩ tới muốn làm trái ý họ thôi, cô cũng không có dũng khí.
Đúng nha! Không phải cô không muốn, chẳng qua là cô không có đủ dũng khí thôi.
Gần một năm trước, ba mẹ cô không biết từ đâu quen biết với Hạ Quan Đình, sau đó muốn cô thử cùng với hắn gặp gỡ một chút, chuyện này cô hoàn toàn bị động, trong một vài tính huống bất đắc dĩ, một nửa là để đối phó, một nửa là bị ép buộc mới miễn cưỡng cùng xuất hiện với Hạ Quan Đình, một tháng gặp mặt nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba lần, ít nhất thì nửa lần cũng chẳng có, kết quả ba người bọn họ dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng cô và hắn tình cảm ổn định, có thể cân nhắc đến chuyện…
Kết hôn chứ?
Điều làm cho cô bất mãn và gần như bùng nổ, chính là ba người bọn họ, bản thân tự mình cảm thấy hài lòng coi như xong, thế nhưng ngay cả ý kiến của cô cũng chưa từng hỏi, liền tự mình bàn bạc hôn sự của cô cùng quyết định ngày cưới rồi.
Điều này cũng coi như thôi, điều làm cho cô đau lòng cùng khổ sở chính là khi cô bày tỏ chính mình không muốn, vậy mà không có ai để ý đến suy nghĩ cùng cảm nhận của cô, cô thực sự, thực sự là….rất khổ sở.
Nguyên tưởng rằng, cha mẹ mặc dù quản cô rất nhiều chuyện, nhưng điểm khởi đầu nhất định là vì muốn tốt cho cô, vì yêu mến cô, hi vọng cô hạnh phúc, kết quả bọn họ căn bản lại mặc kệ cảm xúc của cô.
Cùng với một người đàn ông cô không yêu, thậm chí còn có chút chán ghét chuyện kết hôn với người này, cô thật sự có thể tìm được hạnh phúc của mình sao?
Cô không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể tìm được hạnh phúc, nhưng chuyện tình cảm giống như việc uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có tự mình biết, cô biết mình nhất định sẽ không hạnh phúc.
Cho nên, hơn một tháng qua, cô luôn suy nghĩ xem rốt cuộc là mình nên làm như thế nào.
Nói chuyện với Hạ Quan Đình? Vô dụng!
Nói chuyện với cha mẹ? Cũng vô dụng!
Cùng thảo luận với các đồng nghiệp? Ân…Vô dụng hay là hữu dụng đây? Ít nhất thì họ có thể cho cô vài sáng kiến.
“Tuyệt thực để phản đối đi!” – Lâm Vũ Phi nói.
“Kêu tên kia đồng thời ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, như vậy sau khi kết hôn nếu thật sự không hạnh phúc có thể trực tiếp ly hôn.” – Lí Bội nói.
“Trực tiếp trốn đi cũng được lắm, dù sao thì từ đầu đến giờ cậu cũng chưa đồng ý hôn sự này, hãy để cho nhữngười đáp ứng hôn sự này tự mình kết hôn đi.” – Trương Nhân Tịnh nói.
Ngày đó cô cùng Vũ Phi, Lí Bội, Nhân Tịnh; bốn người cùng nhau mượn rượu giải sầu, sau khi các cô ấy biết được căn nguyên phiền não của cô, từng người liền nghĩ biện pháp giúp cô giải quyết.
Về tuyệt thực, cô cảm thấy vô dụng , chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Về việc ký giấy thỏa thuận ly hôn, cô căn bản là không muốn, bởi vì trước ly hôn không phải là phải kết hôn trước hay sao, phải cùng người đàn ông kia trải qua một đoạn cuộc sống hôn nhân, mà cô vừa nghĩ đến việc cùng chung chăn gối với Hạ Quan Đình thì cả người liền khó chịu, không thể chịu đựng được.
Còn về phần chạy trốn theo như lời Nhân Tịnh nói, cô cảm thấy có thể làm được, chỉ cần cô có thể lấy đủ dũng khí là được.
Trốn đi… Trốn đi… Trốn đi…
Mỗi một ngày, trong lòng cô đều có một âm thanh như vậy đang cổ vũ cô, thúc giục cô.
Trốn đi… Trốn đi… Trốn đi…
Chúng như tích cát thành tháp, làm cho ý nghĩ muốn trốn hôn của cô ngày càng ngày càng kiên định.
Trốn đi… Trốn đi… Trốn đi…
Chúng như nước chảy đá mòn, làm cho cô phải cúi đầu nhẫn nhục, nghe theo mệnh lệnh hành sự, trong lòng càng lúc càng dao động.
Trốn đi… Trốn đi… Trốn đi…
Rốt cuộc, trước hôn lễ một tuần, ở trên đường lớn cô ngẫu nhiên lại nhìn thấy người sắp cùng cô kết hôn – Hạ Quan Đình đang hôn môi người con gái khác. Mặc dù đó cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn thân mật với người con gái khác, nhưng mà hắn và cô sau một tuần nữa sẽ kết hôn rồi không phải sao? Hiện tại hắn còn ở đây biểu diễn cho mọi người xem một màn này, trong mắt hắn còn có người vợ chưa cưới là cô sao?
Trong nháy mắt, ý nghĩ muốn trốn hôn của cô càng thêm kiên định, sau đó không chút do dự bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn của mình.
Bởi vì cô hiểu rõ chỉ có trốn nhà đi mới khiến cho ba mẹ của cô hết hi vọng với cuộc hôn nhân này, bằng không hòa thượng chạy được nhưng miếu còn đó, nói không chừng cô vừa về nhà sẽ lập tức được hộ tống đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn ấy chứ. Còn về phần nhìn thấy Hạ Quan Đình hôn người con gái khác, cô cũng sẽ không nói ra, chỉ đơn giản là cô không bận tâm, dù sao có nói ra cũng chẳng có ai tin tưởng cô.
Muốn chạy trốn phải trốn đi thật xa, làm cho bọn họ hiểu được cô thật sự không muốn kết hôn, có chết cũng không đồng ý.
Cô lợi dụng lúc đi làm, mỗi ngày mang một chút đồ đến ký gửi ở tủ đồ trong trạm xe điện ngầm, mấy bộ quần áo để thay đổi, đồ trang điểm, sản phẩm chăm sóc da cùng sạc pin điện thoại di động,… Sổ tiết kiệm, con dấu, chứng minh nhân dân, thẻ bảo hiểm y tế…những vật tùy thân quan trọng dĩ nhiên là phải mang theo, vì dù sao chúng cũng không nặng, cũng không chiếm mất nhiều không gian.
Sau đó, rốt cục đến một ngày trước hôn lễ……
Một ngày này cô vẫn đi làm như bình thường, vốn dĩ là ba mẹ muốn cô xin nghỉ phép, nhưng lại bị cô dùng lý do “dù sao cô cũng không có việc gì phải làm, bởi vì chuyện hôn sự này từ trước đến giờ cũng đều do bọn họ quyết định cùng chuẩn bị, cô căn bản không có việc gì làm, không bằng đi làm vẫn tốt hơn” để cự tuyệt, thật sự có thể nói là hữu kinh vô hiểm.
Nhưng chuyện đó cũng làm cho cô hiểu được – nếu thật muốn trốn hôn, hôm nay phải hành động, nếu đợi đến ngày mai mới trốn chỉ sợ…sẽ không thoát được.
Ba giờ chiều, cô cầm hợp đồng tới cho chủ quản ký tên.
Mọi người trong công ty đều biết ngày mai cô sẽ kết hôn, chủ quản đương nhiên cũng sẽ không làm khó cô, ký tên phê duyệt xong còn cười nhạo cô hai câu.
“Ngày mai phải kết hôn rồi, hôm nay còn đến công ty đi làm à? Cần phải kiến nghị lên tổng giám đốc để ông ấy trao tặng danh hiệu ‘nhân viên xuất sắc’ cho cô mới được.”
Cô cũng không nói gì, chỉ có thể cười gượng.
“Ngày mai tôi cũng sẽ đi, bất quá khách mời hẳn là rất nhiều, chắc cô không có thời gian tiếp đãi tôi rồi? Hôm nay nói tiếng chức mừng cô trước vậy!”
Cô chỉ có thể cười gượng, nói không nên lời cảm ơn, sau khi nhận lại hợp đồng đã được ký mới máy móc nói một câu “Cảm ơn” để tránh những hoài nghi không cần thiết.
Khi thu dọn đồ đạc, cô gọi điện thoại nội bộ cho Lâm Vũ Phi.
“Cậu sắp tan tầm rồi sao?”
“Ừ”
“Cậu vẫn quyết định đồng ý kết hôn với Hạ Quan Đình sao?” Lâm Vũ Phi hỏi cô, đầu cúi xuống như đang làm việc, thật sự không giống với đang cùng cô tám chuyện.
“Không phải.” Cô đáp.
Lâm Vũ Phi không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang chỗ cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống:
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Lâm Vũ Phi nhỏ giọng hỏi cô.
“Mình muốn trốn hôn.”
“Cái gì?” Lâm Vũ Phi lại không nhịn được lớn tiếng kêu lên, khiến cho tất cả mọi người trong văn phòng cùng quay đầu về phía cô. Cô làm nhanh một động tác biểu lộ thật có lỗi, sau đó dùng tay che điện thoại hạ thấp giọng nói:
“Cậu mới vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem.” Cô có chút không thể tin được.
“Mình muốn trốn hôn.” Khương Nghiên kiên định nói.
Lâm Vũ Phi lại một lần nữa không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong điện thoại hỏi:
“Cậu chắc chắn chứ?”
“Ừ!” Cô nhìn không chớp mắt đáp.
“Cậu muốn làm như thế nào, cậu muốn đi đâu? Cậu có chỗ để đi sao?” Lâm Vũ Phi thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô, quan tâm thấp giọng hỏi.
“Mấy ngày hôm nay mình đã đem một ít quần áo và đồ dùng thiết yếu ra gửi ở tủ đồ trong trạm xe điện ngầm rồi, nếu thiếu thứ gì sẽ mua sau, mình tạm thời sẽ đi khỏi Đài Bắc. Còn về phần đi nơi nào? Mình cũng chưa quyết định, trước cứ chọn đại một nơi để đến rồi từ từ tính lại sau vậy.” Khương Nghiên không xác định nói.
“Cậu có muốn tới nhà mình ở không?”
“Không được, mình không có tính hết ngày mai lại trở về đâu, chắc là phải trốn nhà đi một thời gian. Cha mẹ mình cùng người nhà họ Hà sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy đâu, mình nghĩ phải làm cho bọn họ hiểu được quyết tâm của mình.”
“Cho nên thứ hai cậu cũng không đến công ty đi làm nữa sao?”
“Ừ. Có thể một thời gian nữa cũng sẽ không đến đây, còn về phần sau này có quay về làm tiếp hay không thì còn phải xem ý trời thôi.”
Lâm Vũ Phi nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì cô không nghĩ tới Khương Nghiên sẽ quyết tâm như vậy, ngay cả công việc cũng không muốn làm nữa.
Những ngẫm lại thì cũng đúng, giữa tìm một công việc mới và phải lấy một người đàn ông mình không yêu căn bản không cần nói cũng biết, nếu là cô thì cô cũng sẽ quyết định chọn việc tìm một công việc mới để có thoải mái và tự do.
“Cậu phải giữ liên lạc với mình nhé.” Cô ngẩng đầu, thận trọng nhìn Khương Nghiên nói.
“Được.” Khương Nghiên mỉm cười nhìn Vũ Phi nói, sau đó bấm nút kết thúc cuộc gọi.
Năm phút sau, cô thu dọn lại bàn làm việc, đứng dậy, lấy túi xách, hướng mọi người trong văn phòng nói lời tạm biệt.
“Mình tan tầm trước, mọi người, gặp lại sau.”
“Tạm biệt, ngày mai gặp. Mình sẽ đi tham dự đám cưới của cậu.”
“Mình cũng sẽ đi, hy vọng có thể ôm cô dâu xinh đẹp một cái.”
“Mình muốn hôn gió.”
“Mình muốn quậy đêm tân hôn.”
“Mình muốn cô dâu cùng mình chạy trốn.”
“Haha. Cậu muốn bị chú rể đánh chết hay sao?”
“Mình chỉ nói chơi thôi mà….”
Mọi người nhất thời cười vang làm Khương Nghiên cũng cười theo. Đồng nghiệp của cô thật đáng yêu, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có thể trở về tiếp tục làm việc cùng mọi người. Bất quá chuyện của tương lai không phải cô hy vọng là có thể thành sự thật, cô cũng chỉ có thể tuân theo tự nhiên, tận lực mà nghe theo mệnh trời.
“Mình phải đi rồi. Gặp lại sau.” Cô hướng mọi người vẫy tay chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi mà không biết tương lai của mình sẽ ra sao.
Một ngày trước hôn lễ bởi vì cô dâu chạy trốn mà trở nên hỗn loạn.
Ba người Lâm Vũ Phi, Lí Bội cùng Trương Nhân Tịnh mặc dù sớm biết rằng hỗn lễ sẽ phải hủy bỏ vì cô dâu chạy trốn, nhưng vì muốn xem trò vui nên vẫn đến khách sạn tham gia hôn lễ, chỉ thấy trước cửa hội trường có vài người trẻ tuổi là bạn bên nhà trai, không ngừng hướng mọi người giải thích về chuyện hôn lễ bị hủy bỏ, còn có vài người khách túm năm tụm ba ở bên kia suy đoán, thảo luận vì sao đột nhiên hôn lễ lại bị hủy bỏ.
“Nghe nói cô dâu không được khỏe, buổi sáng đột nhiên té xỉu, hiện tại đang ở bệnh viện.” Có người nói.
“Tôi cảm thấy nhất định là mang thai, sau đó có thể là động đến thai nhi, cho nên mới đột nhiên té xỉu.”
“Hi vọng là không bị lưu thai.”
“Các người chỉ là nghe nói thôi sao? Nhưng theo như tôi được biết là do cô dâu chạy trốn, cho nên hôn lễ mới bị hủy bỏ.”
Nghe thấy có người nói như vậy, Lâm Vũ Phi ba người lập tức liếc mắt nhìn người nọ.
“Chạy trốn? Điều này làm sao có thể, Hà gia có nhiều tiền như vậy, nghe nói chú rể vừa cao lớn vừa đẹp trai, một đối tượng kết hôn tốt như vậy đi đâu mà tìm được chứ? Cô dâu có bị làm sao mới có thể chạy trốn?”
“Đúng rồi, hơn nữa, tôi còn nghe nói cô dâu này từ nhỏ đến lớn đều nhu thuận nghe lời cha mẹ, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến cho cha mẹ phải đau lòng khổ sở, làm sao có thể làm ra chuyện trốn hôn khiến cho cha mẹ phải mất mặt đâu? Cho nên, tôi cảm thấy là do sức khỏe không tốt còn có khả năng hơn.”
“Nhưng chị của tôi là hàng xóm của nhà cô dâu, nghe chị tôi nói cô dâu ngày hôm qua sau khi đi làm thì không trở về nhà nữa, gọi điện thoại cũng không được, cha mẹ lo lắng cho cô ấy cả đêm không ngủ.”
“Có thật không?”
“Thật mà. Hơn nữa tôi còn nghe chị của tôi nói, cô dâu hình như không muốn kết hôn, mẹ cô dâu còn sang oán giận với chị của tôi mà, làm tôi không thể hiểu được, không biết cô ấy đang nghĩ cái gì nữa, một đối tượng tốt như vậy lại nói không muốn kết hôn.”
“Đây là thật hay là giả vậy? Đã không muốn kết hôn, thì làm sao còn có hôn lễ ngày hôm nay chứ?”
“Bà không phải mới vừa nói cô dâu nhu thuận luôn nghe lời cha mẹ hay sao? Tôi nghe chị tôi nói, tám phần chính là bởi vì cô dâu không muốn kết hôn, cha mẹ lại ép buộc cô ấy phải kết hôn, cho nên cô ấy mới chạy trốn.”
“Trời ạ, không nghĩ tới còn có loại nội tình này.”
“Nhưng mà, tôi vẫn cho rằng sức khỏe của cô ấy không tốt có lý hơn.”
Lâm Vũ Phi ba người nghe thấy thế thì liền rời khỏi hội trường, bởi vì dường như không còn tin tức hữu dụng nào có thể nghe được nữa, nội dung bàn tán bốn phía cũng đều na ná giống nhau, đa số suy đoán nguyên nhân hôn lễ bị hủy bỏ, những tin tức khác lại không có.
“Các cậu có muốn tới nhà Khương Nghiên xem tình hình một chút không?” Lí Bội nói.
“Cha mẹ cô ấy lại không biết chúng ta, đi cảm giác giống như rất thái quá, vẫn là quên đi thì hơn.” Lâm vũ Phi lắc đầu nói.
“Hay là gọi điện cho Khương Nghiên nói cho cô ấy biết một chút tình hình ở đây?” Trương Nhân Tịnh hỏi.
“Hình như không có gì hay để nói cả, chính là hôn lễ bị hủy bỏ, mọi người đều ở đây bàn tán xem vì sao hôn lễ lại bị hủy bỏ mà thôi.” Lâm Vũ Phi trả lời.
“Cũng đúng. Bất quá mình vẫn muốn gọi điện thoại cho cô ấy, không biết cô ấy hiện tại đang ở đâu, đang làm gì? Cô ấy một mình ra bên ngoài, mình cảm thấy có chút lo lắng.” Trương Nhân Tịnh hơi nhăn mày nói.
“Kỳ thực vừa rồi trên đường đến đây mình có gọi cho cô ấy, nhưng cô ấy không mở máy.” Lâm vũ Phi thở dài.
“Thực khéo, mình cũng gọi nhưng không được.” Lí Bội tiếp lời.
“Xem ra chỉ còn mình chưa gọi, giờ đến lượt mình thử gọi xem, nói không chừng hiện giờ cô ấy mở máy rồi.” Nói xong, Trương Nhân Tịnh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi, kết quả --
“Như thế nào?” Lí Bội nhìn không chuyển mắt hỏi Nhân Tịnh.
“Hiện tại cô ấy cũng chưa mở máy.” Trương Nhân Tịnh bất đấc dĩ nói, để điện thoại di động lại trong túi.
“Mình cũng nghĩ nhất định cô ấy chưa mở máy, bằng không di động chắc sẽ reo đến muốn nổ tung luôn.” Lâm Vũ Phi nói.
“Hy vọng cô ấy bình an vô sự.” Trương Nhân Tịnh buồn bực, lo lắng thở dài nói, bởi vì chuyện trốn hôn này là do cô đề nghị, nếu Khương Nghiên ở bên ngoài xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này,thì cô cũng có một phần trách nhiệm.
“Cô ấy sẽ liên lạc với mình mà, bởi vì cô ấy đã hứa sẽ giữ liên lạc với mình.” Lâm Vũ Phi vỗ vỗ vai Nhân Tịnh nói.
“Ừ. Không tin tức chính là tin tức tốt. Cậu yên tâm.” Lí Bội cũng tham gia an ủi. “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Mình biết một nhà hàng Nhật ngon lắm, cơm sườn heo, có muốn đi ăn hay không?” Lâm Vũ Phi hai mắt sáng lên hỏi. Cô cũng không có hứng thú gì, hứng thú duy nhất chính là ăn.
“Đi, vì sao không đi chứ?” Lí Bội lập tức gật đầu nói. “Nhân Tịnh thì sao, có muốn đi cùng bọn mình không?”
Trương Nhân Tịnh gật gật đầu.
Ba người lập tức lên taxi hướng mục tiêu – Nhà hàng Nhật – Cơm sườn heo – đi tới.
Cũng trong lúc đó, cô dâu chạy trốn Khương Nghiên cũng đang chuẩn bị ăn cơm, cô ở trong 7-11 dùng viba đun nóng sườn heo đã chế biến sẵn.
Tối hôm qua cô ở trong khách sạn nhỏ bên cạnh trạm xe lửa, tiện thể sử dụng máy tính trong khách sạn lên mạng tìm một công việc việc mới và tìm nhà trọ.
Lần này rời nhà trốn đi, thời gian trong kế hoạch của cô ngắn nhất cũng là ba tháng đến nửa năm.
Cô cảm thấy chỉ có thể làm cho cha mẹ hiểu được rằng một mình cô cũng có thể sống khá tốt, nếu ép cô kết hôn, cô lúc nào cũng có thể bỏ xuống tất cả tự mình sống, cô phải quyết tâm mới được.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cô sẽ không làm được loại chuyện không viết thư về nhà, cô cũng sẽ liên lạc với người trong nhà, chỉ là cô sẽ không tiếp tục làm một người nghe theo lệnh mà làm việc nữa, cha mẹ muốn cô về nhà ngay lập tức thì cô liền lập tức về nhà làm con gái ngoan là được.
Tối hôm qua lúc điện thoại của cô chưa tắt nguồn, cô nhận được rất nhiều tin nhắn của cha mẹ, cô đọc xong chỉ cảm thấy vừa thất vọng vừa đau lòng.
Cô cho rằng cô trốn nhà đi là có thể làm cho cha mẹ hiểu được quyết tâm của cô, hiểu được đối với cô tốt nhất chính là không nên ép cô phải lấy một người đàn ông cô không thích, ép cô phải lấy một người đàn ông cô không yêu, thì mọi chuyện đã không có kết quả như bây giờ rồi.
Cha mẹ đối với việc cô trốn nhà đi có vẻ vô cùng tức giận, trong tin nhắn không ngừng lặp đi lặp lại rằng bọn họ vô cùng thất vọng về cô, nói cô không hiểu chuyện, cho cô đi học, cho cô đọc sách nhưng cô lại làm ra chuyện này khiến cho bọn họ mất mặt đến không thể ngẩng đầu lên, cũng ra lệnh cho cô, muốn cô lập tức về nhà, nếu ngày mai trước hôn lễ không thấy cô về nhà, sau này cô cũng không cần về nữa, bọn họ coi như chưa từng sinh ra một người con gái là cô.
Vừa đọc được những dòng tin nhắn kia, cô chỉ cảm thấy khiếp sợ, sợ hãi, tâm hoảng ý loạn, ruột gan rối bời, không biết phải làm sao, cô còn tưởng rằng là do chính mình bởi vì quá lo lắng, quá sợ hãi nên mới suy nghĩ miên man mà tưởng tượng ra những lời kia.
Nhưng là sau khi đọc đi đọc lại, đọc một lần … rồi hai lần …. rồi đến ba lần… thì lòng của cô dần dần chết lặng, trừ bỏ thất vọng cùng đau lòng thì không còn cảm thấy cảm giác gì nữa, ngược lại lại càng thêm kiên định thực hiện kế hoạch trốn đi của cô, hơn nữa còn quyết định thay đổi thời gian trốn nhà đi trong kế hoạch từ hai tuần thành ba đến sáu tháng.
Tóm lại, nếu như đã quyết định muốn ở bên ngoài trụ được mấy tháng, thì trước tiên phải tìm được chỗ ở cùng công việc, không thể để miệng ăn núi lở được.
Cô tìm được ở trên mạng vài công việc cũng không tệ lắm, phía dưới còn có điện thoại liên lạc cùng địa chỉ, quyết định chờ thứ hai có người đi làm thì gọi điện thoại hỏi sau. Còn về phần hai ngày nay, mục tiêu của cô chỉ có một, đó chính là phải tìm được chỗ ở trước.
Đồng thời, ngày hôm qua cô lên mạng cũng tìm được mấy gian phòng phù hợp với điều kiện thuê phòng của cô, hơn nữa còn sử dụng điện thoại mới mua gọi điện cho chủ nhà, hẹn thời gian đi xem phòng.
Khương Nghiên nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ rưỡi, cách thời gian hẹn đối phương còn nửa giờ, cô luôn là người đúng giờ nên tự nhủ cũng sắp phải xuất phát rồi.
Nhanh chóng ăn xong phần ăn còn lại, hướng nhân viên cửa hàng nhờ giúp cô thu dọn một chút, sau đó đeo túi xách, nhấc hành lý, liền hướng địa điểm đã hẹn trước bước đi.
Vì không quen nên cô vừa đi vừa phải tìm đường, những tưởng tằng từ cửa hàng tiện lợi cô vừa ăn cơm trưa kia tới địa điểm hẹn chỉ cách có mười phút đi đường, thật dễ dàng, lại không nghĩ tới cô rẽ trái rồi rẽ phải cũng đã qua hai mươi phút rồi, lại vẫn chưa tới địa điểm hẹn theo như lời của ông chủ cho thuê phòng.
“Hay là vừa rồi ở ngã ba kia mình rẽ nhầm?” Cô nhíu mày lẩm bẩm tự hỏi mình, nghĩ thầm hay là quay lại ngã ba rồi xem lại đường, nhưng lại thấy cách cô khoảng chừng 3 bước chân đột nhiên xuất hiện một người nhắm hướng cô xông tới, nhắy mắt liền cướp hành lý trên tay cô bỏ chạy.
Khương Nghiên trong nháy mắt đầu hoàn toàn trống rỗng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng giây tiếp theo cô nghe thấy tiếng chính mình xé vỡ yết hầu mà kêu to:
“Cướp!”
Cô chạy đuổi theo, vừa chạy vừa hô to “cướp! cướp!”, đồng thời cũng không thể tin được, làm sao có thể phát sinh chuyện như thế này, cô làm sao có thể xui xẻo như vậy chứ, sao lại gặp cướp chứ?
Quần áo của cô, đồ dùng hàng ngày, tất cả đều ở trong túi, sạc pin điện thoại cũng ở bên trong, cái này còn chưa tính, quan trọng nhất chính là sổ tiết kiệm của cô cũng ở trong hành lý.
Cô đúng là rất ngu ngốc mà, một quyển sổ tiết kiệm thì nặng bao nhiêu chứ, tại sao cô lại để trong túi hành lý chứ, sao không để trong ví da chứ?
“Cướp! Đừng chạy. Có ai không? Cướp!”
Cô cao giọng hô to, hy vọng có thể có người nghe thấy tiếng của cô chạy đến hỗ trợ bắt cướp, nhưng trên đường ngoại trừ tên cướp và cô một trước một sau ra sức chạy thì thủy chung không có người thứ ba xuất hiện.
Mắt thấy tên cướp cùng mình khoảng cách càng ngày càng xa, Khương Nghiên lòng nóng như lửa đốt, khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ đây là báo ứng do cô không nghe lời cha mẹ sao? Cô không tự chủ được tưởng tượng, không ngời ông trời lại nói cho cô biết không có chuyện gì là dễ dàng như vậy, bỗng nhiên tiếng còi xe vang lên tận mây xanh, kèm theo chính là âm thanh chói tai vô cùng khẩn cấp của phanh xe.
Bá –
Chi –
Khương Nghiên theo phản xạ định quay đầu lại xem, lại chỉ còn kịp thấy một mảnh màu bạc , tiếp theo liền nghe được “Ầm” một tiếng, cô đã bị hất tung lên, một mảnh màu bạc trước mắt biến thành một mảnh xanh thẳm của bầu trời, sau đó “Ầm” tiếng thứ hai vang lên, cô mất đi toàn bộ cảm giác, rơi vào trong bóng đêm vô tận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.