Chương trước
Chương sau
phiên ngoại giao lưu này Twentine posted vào dịp năm mới trên Weibo.

Phiên Ngoại mừng năm mới, tác giả không chịu trách nhiệm — Mua Xe

--------------------------------------

Dương Chiêu đã dạo quanh khu triển lãm xe rất lâu.

Trần Minh Sinh có cảm giác như cô xem khu triển lãm xe này như một cái siêu thị, chọn tới chọn lui, cái nào cũng hỏi ý kiến của anh.

"Anh thích chiếc nào?"

Trần Minh Sinh nói: "Chiếc nào cũng được."

"Chiếc nào cũng được là sao."

"........" Trần Minh Sinh nhẩm trong bụng thì chiếc nào anh cũng mua không nổi, dĩ nhiên là chiếc nào cũng được.

Đầu năm, Dương Chiêu muốn mua xe mới. Trần Minh Sinh hỏi cô vì sao mua.

"Không phải đã có một chiếc rồi sao."

"Mua chiếc lớn hơn một chút." Dương Chiêu nói, "Xe việt dã được không."

Trước đó không lâu, Dương Chiêu tham gia một cuộc triển lãm bên Mỹ, lúc bay về nước, tuỳ tiện mua một cuốn tạp chí ở phi trường. Trong đó có một bài báo đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với cô, bài báo rất dài, tóm tắt đại ý là "trong tim của mỗi người đàn ông là một giấc mơ xe việt dã."

Cô về nhà ôn kỹ lại những lúc ở bên Trần Minh Sinh, càng nghĩ càng thấy Trần Minh Sinh thật ra rất yêu thích xe ô tô.

Cho nên hôm nay mới có một màn này.

"Trần Minh Sinh, không có kiểu "chiếc nào cũng được" được, phải có một chiếc nào đó anh thích." Trần Minh Sinh chống nạng đứng bên cạnh cô, "Chiếc nào cũng được, thật mà, em cứ mua chiếc nào em thích đi."

Đàn ông thật phiền phức, cái gì mà lấp lự đôi đàng. Dương Chiêu thầm khinh bỉ trong lòng, quay đầu quan sát, trông thấy một chiếc màu đỏ bạc đô, cô chỉ xe đó hỏi Trần Minh Sinh: "Chiếc đó thấy sao?"

Trần Minh Sinh quay qua ngó, "Rất tốt."

"Đó là xe gì......." Dương Chiêu đứng hơi xa, không nhìn thấy rõ nhãn hiệu, đám đông chen lấn, khó lách được qua, Trần Minh Sinh nắm lấy cánh tay của cô, nói: "Khỏi đi, Porsche Cayenne."

"À." Dương Chiêu gật gù, "Em thấy ——"

"Xe khỉ gió gì thế này."

Dương Chiêu vừa nói được nửa câu, liền nghe bên cạnh mình có người lên tiếng.Thật ra ở một nơi triển lãm xe như thế này, người đông nhung nhúc, vốn chẳng ai dư hơi đi nghe người khác nói gì, nhưng giọng nói kia lại cứ như thế mà lọt vào tai của Dương Chiêu.

Vạn Côn hôm nay cũng muốn đi mua xe.

Hà Lệ Chân cứ khuyên cậu mua xe gì bình dân một chút, Vạn Côn thuyết phục cô như vầy.

"Em nói xem mua xe thì điều gì quan trọng nhất?"

Hà Lệ Chân ngẫm nghĩ, nói: "An toàn......"

"Đúng vậy, an toàn trên hết. Muốn an toàn, xe cần phải kiên cố một chút, muốn kiên cố, thì đi mua xe việt dã." Vạn Côn mặt câng câng, bộ dạng kiểu "lời anh nói chính là chân lý."

"Anh cũng không thể chỉ chọn cái nào kiên cố được."

"Anh nói em nghe, Trung Quốc không cho lái xe tăng, nếu không anh đã mua xe tăng rồi."

Hà Lệ Chân hết lời.

Vạn Côn lăn lộn bên ngoài mấy năm, lúc mới quay về, tưởng chừng đã thay hình đổi lốt thành cực phẩm.

Nhưng chỉ qua vài hôm ở nhà, đã trở lại nguyên hình.

Lưu manh, mặt dày thối tha.

Thế là Hà Lệ Chân đành thuận theo cậu, chỉ một chiếc xe việt dã, "Cái đó thấy sao?"

Vạn Côn liếc chiếc Cayenne bóng đến loá mắt, nói một cách kinh bỉ: "Xe khỉ gió gì thế này." Ngó thêm mấy cái nữa, càng không thích. "Sến quá, cho mấy mợ lái."

"Sao lại thành sến rồi." Hà Lệ Chân nói, "Em thấy rất đẹp mà."

Vạn Côn nhớ ra điều gì, nói như đang kể chuyện đùa với Hà Lệ Chân: "Xe này Tôn Mạnh Huy gọi là gì biết không?"

"Gọi là gì?"

"Xe vợ bé."

"........"

"Không nói láo với em, mấy lão già trong văn phòng toàn mua mớ xe đó không."

Hà Lệ Chân cười cười, "Anh cũng mua rồi à?"

Vạn Côn kéo cô vào lòng, cúi đầu, mỉm cười nói: "Anh mua? Video cầu hôn của ông đây đã được mấy ngàn nhân viên của Huy Vận xem hết rồi còn gì."

Hà Lệ Chân giãy ra, "Đừng quậy, ở nơi công cộng anh ý tứ một chút, nhiêu đó người đang ngó đấy."

"Ai ngó đâu, ai ——"

Vạn Côn vừa trêu Hà Lệ Chân vừa làm bộ như đang nhìn trái nhìn phải. Không phải chứ, quả thật có một cặp mắt đang chiếu tướng.

Huống chi ánh mắt khác với người xung quanh.

Vạn Côn chậm rãi đứng thẳng người.

Cô gái kia mặc một chiếc váy dài, mắt đen tóc thẳng, mặt vô cảm, chỉ lạnh nhạt nhìn cậu.

Ánh mắt tuy lạnh nhạt, nhưng Vạn Côn rốt cuộc cũng đã lăn lộn ngoài đời nhiều năm, không thể nào không nhìn ra đối phương đang kình mình.

Cậu liếm liếm răng, hơi nghiêng đầu, chẳng kiêng dè gì nói: "Nhìn cái gì?"

Giọng điệu của Dương Chiêu rất bình tĩnh, nhưng mở miệng đã chất vấn: "Cậu nói cái xe này gọi là gì?" Vạn Côn nghe ra, câu hỏi này chỉ là cái cớ. Cậu nhướn nhướn mày, chuẩn bị ứng chiến. Hà Lệ Chân rối rít níu lấy cậu, thấp giọng thì thào: "Đừng nói tầm bậy, đi thôi........." Cô gật đầu mấy cái với Dương Chiêu, "Xin lỗi nhé, anh ấy nói lung tung thôi." Nói xong, liền kéo Vạn Côn đi mất.

Dương Chiêu nhìn theo hai người hoà mình vào trong đám đông, rồi biến mất.

Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng cười nhạt.

Dương Chiêu ngoái đầu, Trần Minh Sinh kịp thời khép miệng lại, nhưng nét cười còn vương trên khoé môi.

Dương Chiêu hít sâu một hơi, "Anh cười gì?"

Trần Minh Sinh lại không nhịn được nữa, bị câu hỏi này của cô chọc cho cười, nắm lấy tay của Dương Chiêu, thấp giọng nói: "Đến cả cười cũng không được sao?"

Giọng của anh không cần biết thấp hoặc nhẹ đến độ nào, sẽ luôn luôn lọt vào tai Dương Chiêu rất rõ ràng. Cô cúi đầu, tay hơi dùng sức, Trần Minh Sinh thong thả bọc lấy nguyên bàn tay của cô.

Dương Chiêu ngước mắt, "Đói không?"

Trần Minh Sinh: "Đói."

"Tìm chỗ nào ăn đi vậy." Dương Chiêu ngó một vòng, khu triển lãm xe không có bao nhiêu quán ăn ra hồn, chỉ lèo tèo dăm quán thức ăn nhanh. Dương Chiêu nói: "Muốn ra ngoài ăn không? Hay là ăn tạm đây một chút."

"Được."

Trong tiệm thức ăn nhanh đã sớm không còn chỗ, hầu hết thực khách đều bưng hộp đồ ăn tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Dương Chiêu hơi xót cho Trần Minh Sinh, đã bị đi vòng vòng cả buổi rồi mà còn không có chỗ ngồi nữa thì mệt chết được. Cô bảo Trần Minh Sinh đứng xếp hàng mua cơm hộp, còn cô thì đi tìm chỗ. Không ngờ thật trùng hợp có người vừa ăn xong, Dương Chiêu chạy lại, đặt túi xách lên bàn, sau đó thấy trước mắt xẹt qua, một bóng người cao lớn ngồi ngay xuống ghế.

"......."

Hai người nhìn nhau.

Thật là oan gia ngõ hẹp mà.

Dương Chiêu bảo: "Tôi tới trước."

Vạn Côn cầm hai hộp cơm trong tay, dựa lưng vào ghế, "Tôi ngồi trước."

Dương Chiêu nói: "Túi xách của tôi đã đặt ở đây rồi."

Vạn Côn cười lạnh một tiếng: "Nhưng cô đâu có ngồi đâu."

Dương Chiêu lạnh nhạt: "Vị này, cậu có phải là người cướp chỗ hay không, chúng ta đều biết tỏng trong bụng. Bây giờ mời cậu đứng lên."

Vạn Côn cười lạnh một tiếng, không sai, chỗ là cậu ta cướp, thế thì đã sao.

"Lấy giỏ xách của cô đi, tôi cần đặt đồ xuống."

Mọi người xung quanh bu lại, Vạn Côn dáng người cao lớn, thể trạng cường tráng, mặt thì có vẻ rất du côn, rõ ràng không phải loại dễ chọc vào. Mọi người đều cảm thấy cô gái yếu đuối kia sẽ phải nhượng bộ trước.

Nhưng họ đã lầm. Cô gái kia không có chút ý định nhượng bộ nào.

"Thưa anh, đây là chỗ của tôi, mời anh đứng lên cho."

Hà Lệ Chân đã vào phòng vệ sinh, mình Vạn Côn bưng hai hộp cơm nóng, tay đã bắt đầu thấy hơi muốn bị phỏng, nhưng trông không ra thay đổi gì trên mặt cậu.

"Tôi không đứng đấy, làm gì nhau?"

"Sao thế?"

Một giọng nói ấm áp trầm thấp, Dương Chiêu ngoái đầu, Trần Minh Sinh đã mua xong thức ăn, đang bước tới. Một tay anh chống nạng, tay kia bưng hộp cơm. Dương Chiêu đón lấy, dời túi xách của mình đi.

Vạn Côn lập tức muốn bỏ hộp cơm của mình xuống.

Dương Chiêu đã sớm đoán được cậu sẽ làm vậy, một tay chắn hai hộp cơm của cậu, một tay đặt đồ của Trần Minh Sinh xuống bàn. Vạn Côn phản ứng cũng nhanh, chồng hai hộp cơm lên nhau, thoát được một tay để gạt cô ra. Nhưng đang gạt được mới một nửa, có thêm một cánh tay nữa cản cậu lại.

Vạn Côn ngước lên, người đàn ông đứng trước cậu đang rũ mắt, giọng nói càng thêm trầm.

"Anh bạn, làm gì đó?"

Vạn Côn cười.

Miệng cười, mắt không cười.

Cậu buông hai hộp cơm trong tay, hộp cơm rớt xuống văng vãi tung toé.

Lúc bấy giờ bà con xung quanh mới bắt đầu cảm thấy Vạn Côn hơi có vẻ khác người thường.

Người đứng trước mặt kia chỉ có một chân thôi đó, chiếu theo truyền thống đạo đức tốt đẹp của Trung Hoa thì nên nhường người khuyết tật đó, cậu không nhường chỗ thì thôi, xem ra còn đòi gây lộn nữa.

Không phải là đang bắt nạt người ta sao.

Có lẽ trong nguyên một quán ăn này, chỉ mỗi mình Vạn Côn có thể nhìn ra là người đàn ông ấy thực chất có mấy cân mấy lạng. "Có thể thử rồi coi." Hai tay Vạn Côn hơi chống bên hông, ngó chằm chằm vào mặt Trần Minh Sinh, "Coi coi các người hôm nay có thể chui vào chỗ này ngồi hay không."

Dương Chiêu gạt phăng tay của Trần Minh Sinh ra, đứng chắn ngay trước người anh, nhìn Vạn Côn. Giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thì đã đóng băng.

"Tôi cảnh cáo cậu, đừng giở trò."

Vạn Côn nói: "Vậy thì phải xem các người ——"

"Vạn Côn?"

Lại thêm một giọng nói khác xen vô, mọi người đều quay qua nhìn, một cô gái bước vào quán, đang lách qua đám đông bước tới. "Chết mẹ." Vạn Côn thấp giọng chửi một câu, cun cút chạy lại, vẻ hùng hổ vừa rồi vẫn còn, đám đông tự động tách ra một lối đi.

Hà Lệ Chân đến trước mặt Vạn Côn, ngó ngó cậu, rồi lại ngó Dương Chiêu và Trần Minh Sinh.

Lúc cô trông thấy Dương Chiêu, rõ ràng khựng lại, nhận ra cô ta là cô gái lúc nãy. Cô liếc mắt trông thấy chỗ bàn ăn, lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, mặt của Hà Lệ Chân không khỏi đỏ gay lên, lại vừa khéo trông thấy Trần Minh Sinh đang chống nạng, cô chỉ muốn tìm một kẽ hở dưới đất mà chui vào.

Cô cũng không dám bước tới, chỉ đứng yên chỗ cúi thấp đầu, lí nhí nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay."

Vạn Côn bất mãn, "Đi cái gì mà đi, thế ——"

Cánh tay nhói đau, Hà Lệ Chân véo cậu một phát, cậu cúi đầu, trông thấy cô đang đỏ mặt tía tai. "Anh không đi em đi!"

Hà Lệ Chân quay đầu đi mất, Vạn Côn "Ối" lên mội tiếng, rượt theo.

Phía sau có người gọi với theo: "Đồng—— Đồng hồ còn ở đây này——" Vẫn không thấy quay đầu.

Quần chúng cảm khái, thì ra sợ vợ, chỉ giỏi làm bộ ra vẻ.

Dưới ánh mắt của bà con cô bác, Dương Chiêu mặt tỉnh bơ ngồi xuống ghế. Trần Minh Sinh thử ướm lời: "Có muốn.... đổi chỗ khác ăn?"

"Tại sao?" Dương Chiêu lập tức ngó anh, "Đây là chỗ của chúng ta, em tới trước mà."

"Được được." Trần Minh Sinh lấy chiếc đồng hồ trên hộp cơm đi, Dương Chiêu liếc mắt nhìn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, thấp giọng gần như nghe không ra tiếng, nói: "Giàu mới nổi."

Vừa ngẩng lên, Trần Minh Sinh vừa khẽ cười vừa tách đũa. Dương Chiêu lại cảm thấy sắc mặt mình chắc khó coi, lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.

Phía bên kia, Vạn Côn rất nhanh đã đuổi kịp Hà Lệ Chân.

"Làm gì thế." Trơ trẽn.

Hà Lệ Chân vẫn rảo bước, Vạn Côn níu cô lại, "Cô giáo....."

Hà Lệ Chân lập tức dừng chân.

"Anh đừng kêu tôi là cô giáo, tôi không có dạy ra học sinh nào ngỗ ngược như anh."

Vạn Côn co một chân, đứng nghe câu được câu chăng.

"Giữa đường giữa chợ anh đi cướp chỗ của người ta làm cái gì? Anh trẻ trung trai tráng lại đi giành chỗ với một cô gái, anh thật là hay ho quá đỗi. Huống hồ, huống hồ bạn ——" Hà Lệ Chân không biết nên nói sao cho phải, "Bạn trai của người ta chân còn mang khuyết tật, phải chống cả nạng đó, anh lại ——"

Vạn Côn nghe tới đây, ngẩng đầu lên.

"Gã đàn ông đó không phải tay vừa."

Hà Lệ Chân vốn nghe không vô: "Nhường chỗ cho người già, trẻ em, và người bệnh tật anh lẽ ra phải học xong từ dưới tiểu học rồi mà, anh thật là không biết xấu hổ."

Vạn Côn chớp chớp mắt, bỗng chợt nhoẻn miệng cười, khoác tay ôm ngay lấy Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân giãy giụa, nhưng không thoát.

"Vạn Côn!"

"Đừng giận đừng giận." Vạn Côn phủ bàn tay to lớn lên bụng của Hà Lệ Chân, nói: "Em còn nói chưa xong lúc nãy, già yếu bệnh tật, sau đó còn có thai phụ nữa đấy."

Hà Lệ Chân đỏ mặt, khí thế phê bình cũng xìu mất.

Vạn Côn tỉnh rụi nói: "Làm con anh bị mệt thì ai lo? Huống chi con mụ kia......" Vạn Côn nghĩ đến mặt Dương Chiêu, lại hơi nghiến răng nghiến lợi, "Cái mặt rất muốn ăn đòn, anh thật là——"

"Em thấy anh mới là người muốn ăn đòn." Hà Lệ Chân lấy tay bắt đầu đánh, "Buông tay ra, chúng ta đi ra ngoài ăn."

"Được được được, em nói sao cũng được."

Phía bên này, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đã ăn cơm xong, ra khỏi quán. Dương Chiêu nói với Trần Minh Sinh: "Em ra ngoài đứng một chút."

Trần Minh Sinh gật đầu, thấp giọng bảo: "Được, anh đi với em."

Hai người ra khỏi cửa chính của chỗ triển lãm xe, Dương Chiêu đốt một điếu thuốc.

Trần Minh Sinh dựa vào một cây cột đứng đợi. Dương Chiêu hút được một nửa, liếc mắt qua.

"Mệt không?"

Trần Mình Sinh nói: "Không sao."

Dương Chiêu đến bên cạnh anh, một tay nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng của anh. Trần Minh Sinh khẽ cười một tiếng, "Còn tức à?"

Dương Chiêu lắc đầu, "Không đáng."

Trần Minh Sinh vươn tay gạt vài sợi tóc mai loà xoà trước trán của cô, "Vốn là không đáng."

Dương Chiêu ngước mắt, Trần Minh Sinh hôn nhẹ một cái.

"Không cần lo cho anh." Anh nói.

Dương Chiêu không nói gì.

Trần Minh Sinh cúi người, thì thầm bên tai cô, "Thân thể của anh khoẻ hay không, em còn không biết sao?"

Dương Chiêu nóng mặt, không nhịn được cười, "Trần Minh Sinh, cái đồ mắc dịch."

Trần Minh Sinh ôm lấy cô, thản nhiên đáp: "Vậy sao."

----------------------------------

Tác Giả: Twentine

người dịch: idlehouse
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.