Vạn Côn nhận được điện thoại từ Hà Lệ Chân, hỏi cậu tối nay có qua nhà cô ăn cơm không, Vạn Côn nói được. Hà Lệ Chân kêu cậu tiện thể mua một chút thực phẩm mang qua. Tuy Hà Lệ Chân chỉ nói chuyện với cậu về bữa cơm tối, nhưng trong lời nói, Vạn Côn nghe ra được cô đang rất lo lắng cho cậu. Trước đây, đôi khi cậu cảm thấy Hà Lệ Chân quá dè dặt, hôm nay, cậu lại cảm tạ trời đất vì sự dè dặt đó. Bởi vì với tâm trạng hiện giờ của cậu, nếu cô mở miệng hỏi, cậu thật sự không sao đảm bảo được bản thân sẽ nói những gì.
Nguyên một buổi chiều, Vạn Côn toàn ngồi bên vệ đường hút thuốc, xe cộ dọc ngang như nước, Vạn Côn nhìn đến khi rát mắt, mới nhắm lại nghỉ ngơi một chút.
Mặt trời xuống núi, Vạn Côn mua thực phẩm xong, mang theo luồng khí lạnh quay về nhà Hà Lệ Chân.
"Vô đi anh." Hà Lệ Chân kêu cậu vào nhà, đón lấy túi nylon trong tay cậu, nhìn vào trong. "Mua những gì thế?"
Vạn Côn mở miệng toan trả lời thì quên mất rốt cuộc mình đã mua những gì, Hà Lệ Chân ngước đầu nhìn cậu một cái, cười bảo: "Mua nhiều thịt thế này, anh ăn hết không."
Vạn Côn đáp: "Không hết thì còn có em mà."
"Em ăn được bao nhiêu." Hà Lệ Chân đặt bao thực phẩm xuống bên cạnh bồn rửa chén, bắt đầu sắp xếp.
Vạn Côn đứng sau lưng cô, nhìn cô.
Cứ nhìn cô mãi.
Buổi tối hôm nay, cả căn nhà yên ắng lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ve-sau/2712136/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.