Mang danh là sinh vật quần thể, con người luôn giữ chặt lấy một đặc điểm, đó là kéo bè kéo đảng. Bất kể ở nơi đâu, hễ có nhiều người, thì thế nào cũng hình thành một xã hội thu nhỏ.
Vạn Côn đi làm chưa được mấy ngày đã được trải nghiệm điều này.
Đầu tiên, cậu lĩnh ngộ ra nó từ giờ phát cơm.
Chỗ công trường nơi cậu làm việc, quảng cáo là bao cơm nước chỗ ở, trong đó phần "bao cơm nước" có nhiều cái đáng để nói.
Bữa cơm trưa và tối của công trường là do một quán cơm tháng lãnh thầu, mỗi ngày bữa trưa mỗi người một hộp cơm. Làm việc ở công trường mệt nhọc và hao sức, lượng cơm trong mỗi phần cũng coi như đủ. Nhưng mà chỉ có cơm là đủ, thức ăn thì rất thiếu.
Hơn nữa, tuyệt chiêu của lão chủ quán cơm này nằm chỗ nào biết không, lão đó không chỉ đưa trăm mấy phần cơm đến công trường, mà còn đem theo đủ loại thức ăn kèm, phần lớn là có thịt trong đó, nhưng mớ đó không phải là cho khơi khơi, phải bỏ tiền ra mua.
Thế nên mỗi ngày công nhân ở công trường tay thì cầm hộp cơm ăn, phía đối diện là chiếc xe con của lão chủ quán cơm, bày ra một dãy thức ăn, mùi thơm thì khỏi phải nói luôn, coi như bao nhiêu thức ăn đem theo, hôm nào cũng đều được bán sạch.
Chỉ thế thôi cũng chưa có gì, cùng lắm có thể cho là mấy người buôn bán rất biết cách làm ăn. Thế nhưng có một hôm, Dương Cương bảo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ve-sau/2712084/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.