"Không, không có gì." Lý Thường Gia nói đến giữa chừng đã ngưng, lắc đầu, rũ mắt nhìn chiếc ly trong tay.
Hà Lệ Chân nói: "Không còn sớm, tôi phải đi đây, ngày mai còn phải đi dạy nữa."
Lý Thường Gia lập tức ngẩng đầu: "Được, tôi đưa cô."
Hà Lệ Chân về đến nhà, tự bật bếp làm cơm. Nhìn ánh lửa nhàn nhạt, Hà Lệ Chân nhẩm tính trong bụng.
Đã một tuần rồi.
Từ lần trước gặp nhau, đến nay, đã một tuần rồi.
Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn đều không quay về trường, Hà Lệ Chân đã hỏi bóng hỏi gió Hồ Phi, Hồ Phi nói, nếu mà tiếp tục không liên lạc được với cậu, lần này nhà trường có thể sẽ đuổi học cả hai.
Đuổi học.....
Từ bé, Hà Lệ Chân đã rất ngoan, quy củ học hành công tác, đi học mười mấy năm chưa từng bao giờ trốn học lấy một buổi, chưa quay cóp lấy một lần, cho nên hai chữ "đuổi học" này vẫn luôn cách cô xa lơ xa lắc.
Nhà trường mà khai trừ Vạn Côn, sau này cậu biết phải làm sao, cậu có thể làm gì?
Quỹ đạo của cuộc đời Hà Lệ Chân xưa nay luôn thẳng thớm phẳng lặng, có thể chạy chậm hơn một số người, nhưng phương hướng chưa từng sai lệch. Cô chưa bao giờ nghĩ, nếu bị lệch hướng, thì sau đó sẽ là như thế nào.
Hà Lệ Chân hơi hoang mang mịt mờ, cô ngoái đầu, nhìn chiếc ghế sô pha cá nhân nằm bên kia, nước trong nồi sôi lên sùng sục, toả khói trắng. Hà Lệ Chân nhìn rất lâu, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ve-sau/2712075/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.