Trống rỗng...Cô độc...
Không phải là ta đang ở dưới hoàng tuyền sao? Tại sao lại có ánh sáng thuần khiết đến thế...
Nơi này là đâu?
Chẳng lẽ ta vẫn còn sống..
Đau...đau quá...
Cơn đau từ tận sâu trong tim nhắc nhớ ta đây không phải là mơ..
Là thực tại sao?
Vương Tước...Glanz...Đông Hách ca...
Mọi người đâu rồi... Tại sao nước mắt của ta lại không ngừng rơi..
Tại sao ta lại cảm thấy cô độc như lúc này..
Tại sao...
Một bàn tay xa lạ đưa tới trước mặt ta, giọng nói không hề quen biết truyền vào trong tai..
"Ngân Trần, chào mừng trở lại."
[Nhà Trọ Thụy Liên, Trấn Vĩnh An, Phía Đông Thủy Nguyên Aslan, tầng hai]
Ánh sáng của buổi bình minh trong vắt qua lớp kính trong suốt phản chiếu thành những vệt dài trên mặt đất. Căn phòng nhỏ sáng rỡ. Những hạt bụi trong không khí nhờ ánh sáng soi rọi trở nên lấp lánh dị thường. Lửa trong lò đã tắt ngấm nhưng nhiệt độ lại không ngừng tăng lên. Âm thanh cuộc sống bên ngoài cửa sổ vọng vào trong phòng đánh thức thiếu niên xinh đẹp vừa bước ra khỏi giấc mộng, cậu uể oải dụi dụi đôi mắt to tròn, cánh môi anh đào đỏ mọng khẽ hé ra ngáp một cái thật dài. Thiếu niên gạt chăn ra ngồi thẳng dậy, đưa đôi mắt còn ngái ngủ sang chiếc giường đối diện, nhìn thấy người kia vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, không nhịn được khẽ lắc đầu mấy cái.
"Không phải là mơ.. Đây chính là Vĩnh An, không phải Hạp Hợp, rốt cuộc thì mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải là một giấc mộng đẹp" Thiếu niên tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-tron-kiep-bao-ho-em/1384524/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.