Hứa Liên Trăn đi theo phía sau Tưởng Chính Nam, từng bước một hướngcầu thang đi đến. Ý nghĩ thanh tỉnh lại mơ hồ, cái loại cảm giác nàythật giống như linh hồn đã hư thoát, ở trên lạnh lùng mà nhìn nhất cửnhất động hiện tại của chính mình.”
Cô ho khan một tiếng, ngập ngừng nói: “Ngại quá, tôi muốn đi toiletmột chút.” Tưởng Chính Nam gật gật đầu: “Tôi ở dưới lầu chờ em.”
Hứa Liên Trăn lại nhớ tới căn phòng vừa rồi, ở toilet đợi hồi lâu,lâu đến mức ngay cả cô cũng cảm thấy nếu không đi xuống, có người sẽphái người vào đây tìm cô. Kỳ thật cô không biết chính mình vì cái gìlại ngồi lâu như vậy, thật sự cô cũng không cảm thấy khó chịu hay gìkhác, Diệp Anh Chương đã sớm không có nửa phần quan hệ đối với cô. Chỉcảm thấy hết thảy đều là hư ảo, như cây gỗ chết khô, giống đang ở bêntrong một mảnh hư ảo.
Cô bất giác giơ tay nhéo nhéo mặt, a, vẫn còn đau, cô khẽ hé miệng, thử nở một nụ cười.
Khi đi ra, cô đã cảm thấy bên trong tất cả đều đang từ từ khôi phụclại, trong không khí có thanh âm tươi mát đang lưu chuyển, có tiếngngười ong ong, thậm chí còn có mùi của thức ăn.
Hết thảy ùn ùn kéo đến . . . .
Cánh cửa căn phòng chỗ quẹo hành lang khép hờ, có thanh âm quen thuộc truyền tới, có lẽ là vì lầu ba quá yên tĩnh, cho nên dù cách một cánhcửa, cô vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng: “Mẹ, sao mọi người có thể làmnhư vậy chứ? Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961499/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.