BIÊN TẬP ĐỀ CỬ
- Thậm chí Hứa Liên Trăn đã từng nghĩ cuộc đời này cứ như thế này là được rồi.
Cô nhìn mặt biển mênh mông vô bờ ngoài cửa sổ, bi thương mà an ủi chính mình, quay về với điểm xuấtphát. đã không còn gì để mất nữa rồi. Một con người đã téxuống đáy cốc đại khái trừ chết thì có thế nào cũng khôngthể thảm hơn được nữa.
- Thế nhưng chỉ có cô, chỉ có mìnhcô, không còn gì cả. Nhiều khi, cho dù là ở trong phòng hay lànơi làm việc, cô luôn luôn cảm thấy như chỉ có một mình mình cô đơn đứng giữa cánh đồng hoang dã trải dài, bốn phía đều tốiđen. Cho dù là cô gào thét đến thế nào đều không có ai đáplại. Thì ra con người ta khi chỉ có một mình, thực sự rất cô đơn.
- Nếu như không thiếu vắng anh, có lẽbản thân em đã có tất cả. Bởi vậy thời khắc rời xa anh cũngchính là lúc em bắt đầu chờ đợi, chờ đợi đến vô tận, chờđợi không có bến bờ.
- Trong những tháng năm còn lại trongcuộc đời em, nếu có thể gặp lại anh một lần có lẽ em sẽphải dùng hết tất cả dũng khí mà em có.
- Em có gì, có tài cáng gì, có tư cách gì để đón nhận, đáp lại tình yêu của anh đây?
VĂN ÁN
“Tôi muốn đánh cược một lần, cược số phận, nếu lần này thua, tôi nguyện can tâm tình nguyện mà thua.”
Hắn vẫn cho rằng trên thế giới nàycó quá nhiều đàn bà, cô đi chỉ vài ngày sau hắn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961453/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.