Ngồi rất lâu sau đó, mãi cho đến khi di động vang lên, Hứa Liên Trănmò mẫm lấy từ trong túi ra, nhìn thấy một dãy số lạ trên màn hình, nhìnmàn hình nhấp nháy liên hồi, cô liền bấm nghe, truyền đến là giọng nóiquen tai: “Hứa tiểu thư, có tiện gặp mặt không?”Sau một lúc lâu, một chiếc màu đen xe thong thả dừng bên vệ đườngcái, có một nam lái xe rất có dáng dấp đi xuống, khách khí mở cửa mờicô: “Hứa tiểu thư.”
Tưởng phu nhân vẫn bộ dáng cao quý thong dong như trước, vuốt cằm mỉm cười hướng cô: “Xin chào, Hứa tiểu thư, có tiện lên đây ngồi nói chuyện một chút không?”
Lời mời khách khí như vậy, Liên Trăn có muốn từ chối cũng không được, vì thế thoải mái ngồi vào trong xe: “Chào Tưởng phu nhân.”
Sắc mặt Hứa liên Trăn tiều tụy ảm đạm, bao nhiêu bi thương hiện hếttrên mặt, chỉ liếc mắt qua là nhìn không xót gì. Lục Ca Khanh động lòng: “Hứa tiểu thư, người cũng đã đi rồi, hãy nén bi thương.”
Hứa Liên Trăn nghiêm nghị nói: “Cám ơn bà.” Nói xong, nghĩ tới mộtchuyện, “Tưởng phu nhân, cám ơn bà đã giúp đỡ từ trước tới nay. Nhưngtôi có chuyện phải nói qua với bà, tiền viện phí điều trị của ba tôi tôi nhất định sẽ trả lại cho bà . . .”
Lục Ca Khanh ngẩn ra, một lát mới hòa nhã nói: “Không cần, chỉ làviệc nhỏ mà thôi.” Tiền viện phí không phải do bà trả, vậy thì cũng chỉcó Chính Nam mà thôi. Thật không thể tưởng được nó lại . . . Lục CaKhanh khẽ nhíu mày, có lọai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961445/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.