Chương trước
Chương sau
Bởi vì hai người làm cùng ca nên khi Tùy Kỳ đột nhiên biến mất thì chỉ biết hỏi Mạc Tùy thôi.

Lư Khải chạy xồng xộc đến khu đồ gia dụng tìm cô, “Tiểu Mạc, hôm nay sao không thấy Tiểu Tùy đi làm?”

“Nghe bảo anh ta không khỏe, anh ta chưa gọi cho anh à?” Mạc Tùy nói dối không chớp mắt.

“Không hề! Anh gọi cho nó nó còn không nghe máy!”

“Có thể là ở bệnh viện không nghe thấy chuông!”

Lư Khải đi rồi, Mạc Tùy ngồi ôm mấy cuộn giấy fax ngẩn người, sau đó xếp hàng lên giá rồi đi vào kho hàng nhỏ bên cạnh lấy di động gọi cho Tùy Kỳ.

“Mạc Tùy!” Điện thoại nhanh chóng có người nhận, giọng nói trầm trầm khàn khàn truyền tới, xung quanh có vẻ rất yên tĩnh.

“Anh còn chưa đi à?”

“Tôi không đi!”

Mạc Tùy dựa vào hộc tủ, một tay ôm trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Anh muốn tôi phải nói thêm bao nhiêu lần đây, tôi sẽ không cho anh ở nhờ nữa. Còn công việc ở siêu thị, anh có cần nữa không? Nếu cần thì chuẩn bị rồi đi làm, nếu anh bỏ tôi cũng đỡ phải kiếm cớ hộ anh!”

Bên kia yên lặng, rồi sau đó cúp điện thoại!

Mạc Tùy kinh ngạc nhìn điện thoại, mẹ nó, lá gan con cừu nhỏ này giờ to ra rồi đấy nhỉ?

Bây giờ đang là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, Tùy Kỳ cứ ngồi bên ngoài cả đêm thế này, người sắt cũng chẳng chịu nổi. Không phải Mạc Tùy không nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch của anh, chỉ là cô cố gắng làm như không thấy mà thôi. Cô không thể mềm lòng thêm lần nữa!

Siêu thị có đợt hàng về, Mạc Tùy đi dỡ hàng cùng mọi người, khu lưng thực vì không có Tùy Kỳ nên Lư Khải phải tự đi bê vác. Nhìn anh chàng tay chân khẳng khiu nghiến răng nghiến lợi bê đồ khiến người ta lập tức nhớ tới sự mạnh mẽ khỏe khoắn của Tùy Kỳ, dù anh cũng rất gầy.

Quả nhiên bên cạnh có người cười nhạo anh ta, “Quản lý Lư, Tiểu Tùy nhà anh đâu rồi? Gọi đến làm giúp đi, đỡ lo anh bị thùng dầu đè bẹp!”

Lư Khải trừng mắt lườm bọn họ: “Thôi đi, không phải mấy người nghĩ cho tôi mà rõ ràng là nhớ khuôn mặt của Tùy Kỳ thì có, đừng có mơ trâu già gặm cỏ non!”

“Bọn tôi muốn gặm còn không đến lượt!” Một người trong số họ chỉ Mạc Tùy, “Tiểu Tùy chỉ biết mỗi Tiểu Mạc thôi, tên hai người này cũng hay thật, đầu cuối hô ứng.”

Mọi người đều cười ồ lên, Mạc Tùy cúi người đè lên xe chở hàng, “Đừng lắm chuyện, rồi đến lúc khóc không kịp đâu!” Cô hất cằm sang phải chỉ chỉ, cười xấu xa: “Hàng lại đến nữa rồi!”

Xe tải lớn màu xanh nhạt thấp thoáng đầu đường, tiếng ai oán kéo dài không dứt!

Dỡ xong hàng cũng mất cả tiếng, Mạc Tùy nhìn đồng hồ thấy còn nửa tiếng là tan làm liền dựa vào lan can lơ đãng hút thuốc cùng Vương Triệu Tường. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đã đen sì cũng không thèm rửa. Nhìn quanh, đập vào mắt cô là tấm ván đã từng rơi vào chân cô lần trước. Hình ảnh Tùy Kỳ cõng cô đi bệnh viện lại như hiện ra trước mắt. Cơ thể dùng sức đến nỗi cứng ngắc vẫn bất giác run lẩy bẩy, giữa mùa đông giá rét mà mồ hôi chảy ròng ròng, hổn hển gần như tắt thở mà vẫn cố gắng đè nén, và cả ánh mắt không hề giận dữ dù hôm qua bị bỏ ngoài lạnh cả đêm!

Những mâu thuẫn quá rõ ràng làm lương tâm Mạc Tùy hiếm khi trỗi dậy (mèo: lương tâm mà phát tác được thì cũng vui đấy =))),như một mầm cây bất ngờ vạch đất điên cuồng vươn lên. Cô không ngồi yên nổi trên lan can nữa mà ném đầu mẩu thuốc lá, giẫm tắt, vừa cởi đồng phục vừa nói: “Sếp, cháu xin nghỉ!”

Đang hút dở thuốc, Vương Triệu Tường trợn tròn mắt, quát: “Lại nghỉ?”

“Chuyện ngoài ý muốn, không có lần sau đâu mà!”

“Câu này con trai ông đây cũng biết nói!”

“Về cháu mua Trung Hoa cho!” Mạc Tùy chạy xăm xăm vào nhà xe cách khu nhận hàng không xa.

Vương Triệu Tường bám lan can gào lên, “Trung Hoa cũng không phải vạn năng!”

(mèo: TĐN lần trước nhất quyết không chịu dùng từ vạn năng mà giờ lại dám ghi vào đây *sút sút* dip: ahihi…)

Tiếng quát bi thương tan vào không khí.

Mạc Tùy chạy thẳng về nhà, lên đến tầng, quả nhiên anh vẫn còn đứng ở đó, tay chân cứng ngắc cuộn người lại, vùi mặt vào đầu gối, con mèo con đã đặt lại về lồng, xung quanh vung vãi đồ ăn cho mèo.

Cô bất đắc dĩ thở dài, bước tới đạp bắp chân anh. Tùy Kỳ không ngẩng đầu tránh qua một bên.

“Được rồi, đứng lên đi!” Mạc Tùy đút hai tay trong túi quần, ngửa người ra sau tựa lên lan can cầu thang, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của Tùy Kỳ.

Mới có một buổi tối, Tùy Kỳ đã tiều tụy không ít, râu ria mọc lên làm mặt anh càng có ánh xanh.

“Anh không định đi chứ gì?”

Ánh mắt Tùy Kỳ tối lại, cúi đầu vừa nhìn ngón tay mình vừa lắc đầu,

“Không đi, tôi biết lỗi rồi, tôi không bao giờ nói vậy nữa đâu.”

Mạc Tùy nhíu mày, tên này vẫn không hiểu, nguyên nhân không phải do câu nói kia. Anh không nói không có nghĩa là anh không nghĩ, hai người không hiểu nhau lại có thêm khoảng cách sẽ rất khó ở chung, cho dù chỉ là khách trọ.

Cô nói: “Nguyên nhân tôi bảo anh đi không phải do anh nói hay không nói, mà bởi vì hai chúng ta vốn không có quan hệ gì. Anh chẳng qua là một tên ăn mày ở vệ đường, còn tôi không hiểu thần xui quỷ khiến thế nào mà giúp anh một lần, đơn giản thế mà thôi!”

Tùy Kỳ nghe cô nói mà khó chịu. Anh tự biết rằng cô nói đúng, nhưng Mạc Tùy sẽ không thể tưởng tượng nổi tầm quan trọng của cô đối với anh, nhưng chính anh cũng không biết phải biểu đạt điều đó như thế nào, chỉ có thể oan ức mím môi nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Mạc Tùy nghĩ một chút, lại nói: “Bây giờ anh không muốn rời đi có lẽ cũng chỉ là tập tính theo dấu của chim non mà thôi, khi chim non mới nở ra, nhìn thấy sinh vật nào đầu tiên thì sẽ nghĩ đó là mẹ mình…”

Tùy Kỳ cắt ngang lời cô, kiên quyết: “Tôi không coi cô là mẹ!”

Nhưng tôi rất nghi anh còn chẳng biết mẹ là cái gì cơ!

Hơn nữa, còn có nụ hôn kia… Mạc Tùy không phải đồ ngốc, cô chỉ thích giả ngốc thôi. Nhưng với trí thông minh của Tùy Kỳ hiện giờ cô luôn cảm thấy anh còn chưa biết cái gì là yêu, những gì anh làm có thể chỉ là hành động vô thức, giống như lần anh bị bỏ thuốc không thể nhịn được đành cầm tay cô để dập lửa vậy.

Đến gần trưa rồi, Mạc Tùy bụng đầy ưu tư đứng lên, vung tay, nói: “Tôi sợ anh rồi, đi thôi, về nhà!”

Nếu là người khác, có mặt dày đến mấy bị người ta đóng đồ ném ra ngoài thì cũng biết hậm hực, ngẩng cao đầu mà đi, chỉ có Tùy Kỳ mới bám dính như thế này. Đến nước này rồi thì Mạc Tùy biết phải làm sao, cũng không thể gọi cảnh sát bắt người như lúc chưa quen biết được.

Tùy Kỳ thoáng sửng sốt, thấy Mạc Tùy dường như nói thật, lập tức mất hết vẻ uể oải khi nãy, xách hết đồ bật dậy vui vẻ bám sau lưng cô.

Mắt Mạc Tùy vẫn dõi theo anh, vẻ mặt đột nhiên bừng sáng của anh làm cô kinh ngạc, biểu cảm biến đổi quá mức rõ ràng, cứ như thể cô chắc chắn sẽ cho anh vào.

Sau khi Tùy Kỳ vào nhà anh sắp hết đồ đạc về chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn ngắm với vẻ thỏa mãn, rồi đưa lại hai tấm thẻ cho Mạc Tùy.

Mạc Tùy không nhận, “Anh tự giữ đi, sau còn dùng!”

“Tôi không cần!”

“Nào có ai không cần tiền? Nếu anh không muốn sau lại làm ăn mày thì liệu mà giữ đi.”

Tùy Kỳ giật giật khóe môi, đặt thẻ vào tay cô. “Nhưng tôi không cần!”

Nói xong xoay người chạy đi xếp chỗ cho mèo con của anh.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, không có tiền thì Mạc Tùy sẽ không còn cớ để đuổi anh ra ngoài. Ở lại đây là mong ước lớn nhất của anh, anh không muốn rời khỏi căn nhà bé tí xập xệ này, không muốn rời khỏi Mạc Tùy, cũng không cho phép bất cứ ai khác ngoài bọn họ bước vào.

Sóng gió qua đi, Tùy Kỳ vẫn bền bỉ trụ lại, trừ việc có thêm một con mèo, hai người lại tiếp tục trở lại cuộc sống bình thường. Chỉ có điều mấy ngày sau, Mạc Tùy lại sắp xếp cho Tùy Kỳ một chuyện, cô muốn giới thiệu bạn gái cho Tùy Kỳ.

Ngại chuyện Trần Khánh Giai trước đây, lần này Mạc Tùy không giới thiệu người cùng chỗ làm nữa, chẳng may xảy ra chuyện gì lại ảnh hưởng tới công việc, hơn nữa cũng khó mở lời.

Cô bảo hai người nhà Phạm Tư Nhiễm tìm giúp.

“Cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc? Tìm việc hỏi mình, tìm nhà hỏi mình, mẹ kiếp giờ tìm đàn bà cũng hỏi mình, cậu cho mình là tú bà chăn gà đấy à?”

Mạc Tùy ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chẹp, đây không phải là vì quan hệ bọn mình tốt nên mình nể mặt cho cậu đi tìm à!”

“Quan hệ thì cho tôi xin, không dám nhận!” Phạm Tư Nhiễm lạnh lùng đáp.

“Thôi được rồi, đừng đôi co với mình, nhanh lên đi!”

“Không phải, mà là mình thật sự không có!” Phạm Tư Nhiễm bất đắc dĩ nói, “Hơn nữa giờ mình thành thương binh rồi đâu có tiện tìm?”

“Vậy mình đi hỏi Tư Phàm!”

“Cậu dám!” Phạm Tư Nhiễm gào lên, “Cậu mà dám để cho A Phàm nhà mình giao du với mấy con bé không đứng đắn, bà đây liều mạng với cậu!”

“Đồ hâm.” Mạc Tùy bình tĩnh đáp trả hai chữ, rồi đưa tay định cúp.

“Này! Không được tìm A Phàm nghe không!” Cô nàng bên kia lại gào lên,

“Mình tìm cho cậu!”

Mạc Tùy nở nụ cười, “Nói sớm có phải hơn không.”

“Cút!”

Một tuần sau đó, Phạm Tư Nhiễm gọi đến nói là tìm được người phù hợp rồi, người ta còn làm thu ngân ở một trung tâm thương mại lớn, lương tháng khá, cũng xem như là đồng nghiệp với Tùy Kỳ, vô cùng thích hợp!

Mạc Tùy không ý kiến gì nhận lời luôn. Hôm đó vừa hay hai người rảnh, cô bảo Tùy Kỳ sửa soạn một chút rồi theo cô đi gặp một cô gái. Thực ra Tùy Kỳ chẳng có gì mà sửa soạn, quanh đi quẩn lại có mấy bộ quần áo nhìn đã rẻ tiền mặc đi mặc lại, may mà có gương mặt vớt vát lại, có mặc như cái bang thì cũng vẫn là một tên cái bang đẹp trai phong độ lịch lãm.

Dòng người tấp nập, Tùy Kỳ đi sau Mạc Tùy mấy mét, mặt phụng phịu. Anh không có hứng thú với việc đi làm quen bất cứ cô gái nào khác, nhưng kháng nghị với Mạc Tùy cũng vô dụng, lại muốn làm cô vui anh mới miễn cưỡng nghe theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.