Chương trước
Chương sau
Anh ta cúi đầu chẳng ho he lấy một tiếng, cũng không biết đã ở ngoài này bao lâu rồi mà mặt với tay hở ra ngoài lạnh cóng đến tím tái. Chỗ này là khu dân cư cũ, người sống ở đây đều là các ông cụ bà cụ mấy chục tuổi cả, không ai rảnh rỗi để ý đến tên ăn mày rách rưới như thế. Đương nhiên Mạc Tùy cũng không muốn để ý, với điều kiện là người này không đến tìm cô!
Cô phất tay không nhịn được gào lên: “Làm phiền anh nhường đường. Tôi phải về nhà!”
Thế mà anh ta lại nghe lời lẳng lặng lùi vào bên cạnh thật, chỉ có điều không hề có ý rời đi, vẫn duy trì khoảng cách nhất định lò dò đi theo Mạc Tùy!
Có ai ăn no rửng mỡ nhặt một tên ăn mày lạ hoắc về nhà không? Ít nhất Mạc Tùy chắc chắn không phải người đó, cô quẳng cái xe xuống bậc thang phía dưới, dỡ đồ xuống, mắt trợn trắng lạnh lùng nhìn anh ta!
“Anh nói xem, anh có ý gì nào?” Cô nhìn quanh rồi đi tới bên bệ hoa của khu nhà ngồi xuống, chỉ sang bên cạnh, “Nào lại đây, ngồi đây, hôm nay anh nói cho rõ ràng xem nào!”
Cô không thèm hỏi vì sao anh ta lại đến đây, dù sao người này cũng chẳng gây ra chuyện gì. Anh ta chỉ ngồi trước khu nhà cũng không thể coi là quấy rầy dân cư được. Muốn gán cho anh ta tội gây rối cô cũng không tìm được chứng cớ, hơn nữa đi vào mấy ngày thấy không làm ăn được gì sẽ lại đi ra thôi, cô cần gì phải hỏi!
Có đôi khi cảnh sát ấy à, má nó, cũng không phải siêu nhân, không phải anh cứ nhờ vả là cái gì cũng làm được!
Mạc Tùy lấy thịt bò nguyên miếng to vừa mới mua trong túi bóng ra, tay không xé thành hai nửa, đưa một nửa cho người kia, “Này, ông anh! Tuy tôi thực sự không muốn gặp anh, nhưng cũng không thể bắt anh ngồi nhìn tôi ăn được!”
Người đàn ông kia nhận lấy, “Cảm ơn!”
Mạc Tùy hừ một tiếng, đối với một tên ăn mày đang bám mình như đỉa thế này dù anh ta có lễ phép thế nào đi nữa cô cũng chẳng sinh ra được tý cảm tình gì. Cô chậm rãi nhai thịt, gió mùa đông phất vào mặt hai người, được một lúc cũng thấy đau đau!
Cô run run tay ném miếng thịt gặm dở vào túi, đứng lên, giậm chân. Người đàn ông kia cũng ngậm miệng ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đề phòng như thể sẽ đứng lên chạy theo cô bất cứ lúc nào!
“Anh đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế, có nhìn nữa thì cũng không có tác dụng gì đâu. Cái thân tôi còn chưa lo xong, đừng nói là anh, dù là một con chó tôi cũng không nuôi nổi, anh bỏ ngay cái ý định trong đầu đi, tìm nơi khác mà sống!”
“Tôi có thể cho cô tiền!”
Mạc Tùy vung tay chỉ cổng chính, “Ra khỏi cổng rẽ trái đi thẳng đến cuối đường rồi rẽ trái tiếp sẽ có một khách sạn giá rẻ, anh đi thong thả!”
“Không phải tiền mặt!” Người đàn ông cầm miếng thịt bò còn một mẩu trong tay nhét tất vào miệng, nhai rệu nhai rạo ngửa đầu nuốt chửng, “Là thế chấp!”
Anh ta đứng dậy giơ tay vén ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn hoàn toàn khác biệt với màu quần áo, “Là cái này này, cô thấy không? Coi như tiền cô cho tôi ở nhờ một thời gian!”
Trong gió rét Mạc Tùy thậm chí có thể thấy rõ cánh tay anh ta nổi lên một đám da gà, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt cô nhất là một chiếc đồng hồ bằng bạc sáng lấp lánh trên cổ tay. Cô không nhịn được dí sát vào nhìn, rồi ngước nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh trộm được à?”
Anh ta nhíu mày, buông ống tay áo xuống: “Đây là của tôi!”
“Mang đồng hồ hàng hiệu đi làm ăn mày?” Mạc Tùy đứng thẳng người dậy, đầy nghi vấn nhìn anh ta, “Đây là sở thích gì à?” Không bị ấm đầu chứ!
Ánh mắt soi mói nhanh chóng nhìn một lượt từ đầu đến chân anh ta, không khó phát hiện quần áo trên người anh ta có giá trị không thấp, chỉ là bẩn quá nhìn không ra, cho nên lúc trước cô không phát hiện thôi!
Cho nên phải nói đây là một quý công tử cất vàng đi ăn xin, sau đó rảnh rỗi bám lấy cô, việc này … hình như quá hoang đường thì phải?
“Anh là ai?”
“Không biết!” Anh ta nói.
“Không phải chứ, anh ngay cả mình là ai cũng không biết?” Mạc Tùy trợn mắt nhìn anh ta, “Rốt cuộc anh bị làm sao? Đừng nói với tôi là bị người ta cầm gậy phang cho một cái rồi mất trí nhớ nhé, tôi không tin đâu!”
Anh ta mím môi, buồn bã nói: “Tôi mất trí nhớ! Có điều không phải bị đánh, là bị xe tông!”
Cụ thể là tông ra sao, ai tông, anh ta cũng không biết. Khi tỉnh lại thứ đầu tiên nhìn thấy là trần bệnh viện trắng xóa, tiền chữa bệnh cũng nợ, đến lúc có thể xuất viện thì cuốn gói đi thẳng, chỉ loáng thoáng nghe y tá nói cả người anh ta đều là hàng hiệu, tiếc là không tìm được cách liên lạc với người nhà!
Mạc Tùy ngơ ngác nghe anh ta nói xong, cũng không biết nên tin hay không, cuối cùng thì lắc đầu chửi thầm một tiếng, rồi quay đầu nhìn anh ta, “Lúc đó anh không lái xe, không mang giấy tờ sao? Thời buổi này chẳng lẽ anh không dùng điện thoại di động? Anh ra viện xong không lẽ không biết đi tìm cảnh sát? Người nhà anh chẳng lẽ cũng không đăng báo tìm anh?”
Hàng loạt câu hỏi đưa ra chỉ nhận được những cái lắc đầu, người đàn ông kia vô tội đáng thương trả lời: “Tôi cũng không biết!”
Lại đứng một lúc, trời cũng đã tối sầm, những người đi qua lại cứ tò mò nhìn sang. Mạc Tùy vừa lạnh vừa đói tâm trạng càng ngày càng tụt dốc đành dựa vào ánh đèn phát ra từ trong nhà người khác, nhảy lên nhảy xuống ở gờ bồn hoa cho ấm!
“Sao lại đi theo tôi? Anh đi lạc đâu phải chuyện mới xảy ra, sao trước đây không đi theo người khác?”
“Cô là người đầu tiên chủ động cho tôi đồ ăn. . .”
Anh ta cúi đầu thật thấp, “Tôi nghĩ cô không phải người quá xấu!”
Mạc Tùy vỗ mạnh vào gáy mình, ai bảo mày xen vào việc của người khác cơ!
Cô gào lên, “Đó là vì đồ ăn nguội ngắt rồi nên tôi mới không cần! Đồ còn nóng tôi còn lâu mới ném cho anh!”
“Nhưng sau đó cô lại đưa tôi đi mua hai cái nữa!”
Mạc Tùy gầm nhẹ: “Tôi xin anh, đó là vì anh bám theo tôi, không phải tôi ăn no rỗi hơi đi mua cho anh.”
Anh ta không nói gì nữa, cúi đầu buồn bã nhìn xuống mặt đất, tấm lưng cong xuống vùi như một cái bóng. Giữa cảnh đêm đông rét mướt càng tôn lên vẻ tội nghiệp bi thương đến đỉnh điểm!
Mạc Tùy thấy anh ta đáng thương, nhưng cô cũng không phải là người không cảnh giác. Có quỷ mới biết anh ta nói thật hay nói dối, quần áo và đồng hồ có khi cũng được chuẩn bị từ trước, giả vờ mất trí nhớ ai hỏi gì cũng bảo không biết, thực sự quá đơn giản!
“Không bằng tôi đưa anh đến đồn công an xem thế nào nhé, dù sao tôi cũng không thể thu nhận anh được!” Đây là giới hạn lớn nhất Mạc Tùy có thể làm.
“Không có tác dụng đâu, tôi đi rồi!”
“Đã đi báo án rồi? Không có chút tin tức gì sao?”
“Ừ!”
Mạc Tùy vò vò tóc, nhìn anh ta chằm chằm, “Tôi cũng hết cách rồi, thân con gái như tôi sao có thể để cho một người đàn ông lạ mặt vào nhà được, anh đừng ngây thơ như vậy, tìm cách khác đi!”
“Tôi có thể đưa cô cái đồng hồ!”
“Tôi không thiếu tiền!” Mạc Tùy gào lên.
“Tôi đảm bảo sẽ không làm chuyện xấu, cũng sẽ tìm cách kiếm việc làm, tiền lương đưa cô thay tiền thuê nhà, đến khi tìm được người nhà của tôi rồi tôi có thể cho cô một khoản tiền xem như hậu tạ!” Anh ta nghĩ hết cách tìm đủ lý do để thuyết phục Mạc Tùy. Có lẽ vì là công tử con nhà giàu được nâng niu quen, thế cho nên anh ta thực sự không muốn trải qua cuộc sống lưu lạc trước đây nữa. Nếu đã phải mở lời thì phải tuôn như xả nước kẻo người ta chạy mất!
Điều kiện sống của Mạc Tùy bây giờ cũng không tốt. Đối với một công dân bình thường, còn là một công dân không có chí hướng vươn lên, cuộc sống hiện giờ tạm gọi là đủ để không chết. Tiền lương hàng tháng phát được vài ngày là tiêu hết sạch, những ngày còn lại phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cô cũng không thể xin tiền người nhà. Cho nên điều kiện người đàn ông này đưa ra đúng là rất hấp dẫn, nhưng sự hấp dẫn ấy vẫn chưa đủ để cô mất lý trí!
“Tôi nói một lần cuối, tôi sẽ không cho anh ở!” Cô lấy ví, rút ra mấy tờ, nghĩ nghĩ, lại rút thêm một tờ nữa, “Này, cầm đi, tôi cũng không cần tiền của anh, anh cứ từ từ tìm một chỗ mà ở, đừng có lảng vảng trước mặt tôi nữa, sự nhẫn nại của tôi thực sự có hạn!”
Người kia nhìn mấy tờ giấy đỏ trên tay cô, cô đơn cúi thấp đầu không nhận. Dù sao cũng là ăn xin, không ngờ còn có ăn xin cốt khí thế đấy!
Mạc Tùy bĩu môi, “Đây là chính anh không nhận đấy nhé, đến lúc đó đừng có hối hận!”
Lại đợi một lúc, thấy anh ta thật sự không định cầm, cô nhanh chóng nhét lại vào túi. Thật ra cô cũng không muốn đưa thật, nói cũng đã nói hết lời rồi, cô cũng không nghĩ ra cái gì mà nói nữa!
Cô lắc lắc túi bóng trong tay, “Này anh, anh đi tìm chỗ nào mà ngủ đi, tôi đi đây!”
Người kia ai oán nhìn cô một cái, tay sờ sờ lỗ thủng trên đầu gối, không có vẻ gì là sẽ ngăn cản. Phản ứng thế này lại rất hợp ý Mạc Tùy, cô nhếch miệng, không tim không phổi chạy lên nhà, không hề quay đầu lấy một lần!
Sau đó mấy ngày liền tên ăn mày này đóng đô ngay trong khu nhà, ngủ thì chắc là hành lang, ăn là cơm thừa các cô các chú xung quanh bố thí cho. Trên lý thuyết nếu có chuyện như vậy hẳn phải mời người phụ trách khu dân cư đến giải quyết, chỉ có điều tên ăn mày này dường như rất khéo. Có một cụ ông ở nhà A, từ sau khi người bạn già của ông qua đời cách đây mấy năm chỉ còn lại mình ông. Thằng con trai độc nhất đi làm ở tỉnh khác rất ít về, ông cụ ngày ngày phải đi sớm về khuya bán những thứ linh tinh kiếm chút tiền.
Lần đó đúng lúc có mưa to, trời thì lạnh, người lớn tuổi không tránh khỏi có chút hoa mắt, đi xe ba bánh về nhà mà không nhận ra có một cục đá to trên mặt đất, cuối cùng ngã lăn ra. May là người không sao, chỉ có điều hàng hóa rơi hết xuống đường. Nghe đâu cuối cùng là anh ăn mày kia đội mưa nhặt giúp. Có người nhìn thấy, một truyền mười, mười truyền trắm, mọi người cũng xắn tay giúp đỡ anh ta một chút!
Mạc Tùy đi làm luôn nhìn thấy anh ta, người ăn xin này hình như đã coi cô là người quen, lần nào cũng phải đi theo cô một đoạn đường, may là không có kiểu ngăn cản như trước nên cũng không sao!
Khu nhà cô ở là khu cho tầng lớp trung lưu của thành phố, khá là cũ rồi, trị an cũng không tốt lắm, thường xuyên nghe tin có nhà bị trộm bị cướp. Chỉ có điều nghe thì cứ nghe, còn đến khi nó vận vào mình lại là chuyện khác!
Mạc Tùy nhìn một tên choai choai vừa nhìn đã thấy không phải dạng lương thiện gì vọt ra từ trong ngõ nhỏ. Cô nào ngờ chuyện xui xẻo tám đời như bị cướp này sẽ xảy ra với mình, biết thế đã không đi đường nhỏ làm gì!
Cô nhìn ra sau, bấy giờ là buổi tối, lối ra cách đó hơn 10 mét hoàn toàn tối thui, ngay cả cái bóng ma cũng chẳng thấy đâu.
“Đừng nhìn nữa, nhanh chóng đưa đồ cho tao, mùa đông lạnh thế này, để mọi người còn về nhà!” Tên giặc con khép chặt vạt áo khoác da, tay lạnh đến run rẩy nắm một con dao rọc giấy, “Con người phải biết nghĩ thoáng, của đi thay người, đưa tiền cho tao mày cũng đỡ tiền đi bệnh viện, coi như tiền xem bệnh đi!”
Mạc Tùy nghĩ, so sánh thế cũng không sai. Tên này chính là khối u ác tính, người mà bị u ác tính thì cũng chết thẳng cẳng. Bình thường tính cô kiêu ngạo, nhưng đến khi gặp chuyện thật thì hoàn toàn khác. Nói sao cũng là con gái mà, mẹ nó, dù hung hãn cũng đâu đột nhiên xuất hiện dị năng được?
Trên trán cô bắt đầu lấm tấm mồ hôi, miễn cưỡng cười nói: “Người anh em, cậu cần bao nhiêu?”
“Cần mày bỏ toàn bộ đồ có giá trị lại!”
Bàn tay đút trong túi của Mạc Tùy đã có chút ẩm ướt vì mồ hồi, từ đầu đến chân tổng cộng có 10 đồng, chính cô cũng không dám xòe ra. Mẹ nó, nhỡ đâu tên cướp bị chọc giận cướp tiền không đủ còn muốn cướp sắc thì chẳng phải chết không nhắm mắt sao?
Tên cướp này tuy phách lối nhưng vì làm chuyện thất đức nên trong lòng cũng có chút không yên, thấy Mạc Tùy cứng ngắc đứng đó hồi lâu không phản ứng, giở giọng ác ôn thúc giục, “ĐM đừng có mà làm trò, đưa tiền đây, nhanh!!”
Gió tây bắc thổi ào ào, ngõ nhỏ âm u càng có vẻ quạnh quẽ thê lương. Mạc Tùy nhắm mắt yên lặng móc tiền trong túi ra, “Đây, có từng này thôi!”
Người nọ trợn tròn mắt ốc lên nhìn, có chút không dám tin cố dụi dụi, sau đó giận dữ hét: “Mày đùa bố à!”
“Không dưng ai thèm đùa cậu? Vui lắm chắc!” Mạc Tùy cũng theo bản năng gào lên cãi lại!
Người nọ tức giận phát run, “Ra đường mà mang có 10 đồng mày tưởng bố ngu lắm à? Tao thấy mày thích ăn đòn rồi đúng không!”
Không phải là tôi thích ăn đòn mà là cậu quá ngu!
Mạc Tùy cảnh giác nhìn cậu ta, thấy cậu ta chuẩn bị nhào lên, cô tóm chặt đầu xe vung lên, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. Kết quả có người còn nhanh tay nhanh chân hơn cô, nhoáng cái đã đến trước mặt cô rồi!
Một bộ quần áo rách rưới, một quả đầu bù xù như tổ quạ, còn đứng đầu gió tỏa ra mùi chua lòm. Mạc Tùy bịt mũi nhìn lưng anh ta, nhỏ giọng yếu ớt nói: “Anh giờ cũng biết đến đón tôi rồi đấy!”
Lúc đi ra cửa là đi theo cô đến tận cổng khu nhà, giờ về lại theo cô đến hành lang, phạm vi hoạt động cũng chỉ bó gọn trong một khoảng không gian đó, hôm nay lại bước ra tận ngoài này cơ đấy!
Tên trộm thấy một tên ăn mày tự dưng xuất hiện thì lại càng kinh hãi, lùi một bước đề phòng nhìn anh ta. Một lát sau, có vẻ cảm thấy đối phương không có tính uy hiếp nên lại nhào lên!
Mạc Tùy hét lên, “Mau tránh ra!” rồi quăng xe đạp tới!
Nhưng động tác này mới thực hiện được một nửa vòng quăng thì kẻ vốn đang hung hăng khí thế kia “ô ô” mấy tiếng ngã sấp xuống đất rồi lăn lộn, mà người ăn xin vẫn duy trì động tác khi nãy như thể không hề động đậy!
Mạc Tùy kinh ngạc, cao nhân kìa, cao nhân mặc đồ cái bang! Trước đây đúng là không nhìn ra đâu nhé! Mấy giây sau cô lấy lại tinh thần vội vã báo cảnh sát. Trong lúc đợi, tên trộm định chạy, bị anh ăn mày cho một đá lại lăn về đất mẹ, lần này cô thấy rõ, chỉ là một phát đá vào sườn thôi!
Xe cảnh sát đến rồi ba người cùng lên đồn lấy lời khai. Tên trộm bị tạm giam, Mạc Tùy và bạn ăn mày cùng đi ra!
“Ai nha, thật sự không ngờ hóa ra anh có tài thế cơ đấy!” Mạc Tùy cười ha ha nói.
“Tôi cũng không biết!” Người ăn xin khẽ động ngón tay, giọng nói yếu ớt, khác một trời một vực với dáng vẻ khi nãy!
Mạc Tùy nuốt nước miếng một cái, cười gượng, “Cũng phải nhỉ, mất trí nhớ mà! Có lẽ là động tác vô thức!”
Anh ta gật đầu, rất nhanh liếc nhìn Mạc Tùy, “Lần này cô có thể thu nhận tôi được không?”
Người này vẫn còn ôm mộng hão ấy sao! Mạc Tùy cứng ngắc nhìn anh ta, sao lại có người cố chấp đến thế nhỉ? Nhưng bây giờ mà tiếp tục kiên quyết từ chối như trước thì có vẻ không hay, dù sao mấy phút trước anh ta còn giúp mình mà, vô tâm không có nghĩa là thực sự không có tim!
Mạc Tùy di di mũi chân trên nền xi măng, “Tôi nghe nói lúc trước có đại gia nào định cho anh ở nhờ rồi mà, sao anh không đến nhà ông ấy?”
Anh bạn ăn mày bĩu môi, “Không thích!”
Mạc Tùy trừng mắt, mẹ nó anh chỉ thích chỗ tôi thôi đấy à? “Sao lại không thích?”
Anh ta mím môi không lên tiếng, cúi đầu thấp thể vừa làm chuyện gì sai vậy! Đứa bé này thật ra cũng chỉ cố chấp mà thôi, người đầu tiên đối xử tốt với anh ta sẽ để lại ấn tượng đặc biệt, nói tới nói lui vẫn đều tại cử chỉ vô tâm của Mạc Tùy gây họa!
“Anh sẽ không cố chấp chỉ chấp nhận mình tôi thôi đấy chứ!” Một lúc lâu sau, Mạc Tùy hỏi lại!
Như cô đoán, anh ta gật lấy gật để, đôi mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu sáng kì lạ!
Cô đột nhiên cảm thấy khóc không ra nước mắt, đây là tạo loại nghiệt gì vậy!
Theo như tác phong của người ăn xin này thời gian gần đây, cũng không khó để nhận ra rằng anh ta là một người chính trực lương thiện, ít nhất là không có nguy hiểm, điểm này có thể khẳng định. Hơn nữa anh ta đã quên hết mọi chuyện trước đây, gián tiếp cho thấy chỉ số thông minh của anh ta không cao, một tên ngố tương đối dễ khống chế hơn!
Mạc Tùy cân nhắc một lúc lâu mới chấp nhận: “Muốn tôi cho anh ở cũng được, có điều sau này mọi việc đều phải nghe lời tôi, đương nhiên tôi sẽ không bảo anh làm chuyện trái đạo đức trái pháp luật gì đâu, anh cứ yên tâm! Nhưng anh cũng phải làm như những gì anh đã nói, ra ngoài làm việc kiếm tiền, tiền kiếm được đưa hết cho tôi coi như tiền thuê nhà và phí sinh hoạt của anh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.