Đang buồn ngủ, Diệp Dĩ Mạt hình như nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng lại nghe không rõ lắm, giống như là mơ. Mơ hồ một hồi lâu, cô mới xác định, quả thật có người đang nhấn chuông cửa.
Giương mắt nhìn đồng hồ treo tường một chút, vậy mà chỉ có hơn tám giờ, sao cô lại cảm thấy giống như là ngủ một giấc thật dài rồi? Cũng mới chỉ qua hơn nửa giờ sao?
Mắt mơ hồ đi mở cửa, quả thật không biết là ai nhưng giờ này mà gõ của chắc có lý do nào đó. Nếu không đợi cả tòa nhà đều kêu nhiễu loạn dân chúng lúc nửa đêm sao.
Nhìn từ trong mắt mèo ra, Diệp Dĩ Mạt không dám tin tưởng dụi dụi mắt, còn cho là mình chưa tỉnh ngủ mà hoa mắt nữa, cúi đầu nhìn cẩn thận, đúng là dì Lý mà.
Dì Lý quàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh hình như trong tay còn ôm thứ gì đó nữa, chắc là là bởi vì quá lâu cô không có tới mở cửa, trên mặt dì Lý dần dần lộ ra lo lắng.
"Dì a, sao dì lại tới đây?" Diệp Dĩ Mạt vội vàng mở cửa.
"Tiểu Mạt, ăn cơm tối chưa? Dì mua cho con một ít thức ăn trước, lát nữa dì Vương sẽ đưa canh tới đây, chúng ta ăn đã rồi hãy ngủ tiếp nhé." Nhìn tóc Diệp Dĩ Mạt xõa tung trên đầu vai, cộng thêm mắt cô nhóc này còn mông lung, tim Lý Mân cuối cùng rơi xuống đất, nhấn chuông cửa không ai trả lời, gọi điện thoại thì tắt máy, thật đúng là gấp chết bà.
Nhìn mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-co-duyen/2051680/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.