Chương trước
Chương sau
Edit: Moon_xinh
Proofreader: Phong Ca
Mục An nhìnngười đàn ông đã cùng cô lớn lên, trong trí nhớ mơ hồ của cô, anh có vẻnhư không giống trước đây. Đối với tâm tư của Lục Bác Giản cô cho dù cótrì độn đến mấy cũng có thể cảm nhận được, chỉ là đột nhiên anh nóinhững lời này thật sự không giống bản tính trầm ổn, bình tĩnh của anhlúc trước. Mục An mím môi hồi lâu vẫn không lên tiếng trả lời.
Nhưngtừ sau ngày đó, Lục Bác Giản bắt đầu xuất hiện để đưa đón Mục An, buổichiều nào cũng có thể nhìn thấy chiếc xe nổi bật của Lục Bác Giản đỗ ởdưới lầu. Thái độ của Mục An đối với quan hệ của bọn họ không thừa nhậncũng không phủ nhận. Du Khâm nhìn thấy lại im lặng đến bất ngờ.
Lúcđó, trong công ty bắt đầu nổi lên những lời đồn đại, có người nói Mục An cùng Du Khâm lén lút qua lại, thậm chí có người nói hai người có giantình, bị Du tổng phát hiện được, giận quá mà chết. Lời đồn càng lantruyền càng quá đáng, thậm chí có một tin khác lại nói Mục An rất ghétnhững thiếu gia trẻ tuổi mà lại coi trọng một Trung tá nào đó vừa chữngchạc vừa thành thục… Buổi trưa, Mục An ở trong nhà vệ sinh nghe thấy mấy đồng nghiệp bàn luận sau lưng, cô đứng bên trong cả nửa ngày cũng không ra. Bây giờ cô đã có thể hoàn toàn hiểu được việc Nguyễn Linh Ngọc (1)đã chết như thế nào.
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhận được điệnthoại của Lục Bác Giản, đầu bên kia trước sau đều là một giọng nói bìnhtĩnh dịu dàng: “Buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé?”
Mục An dựa vào vách tường hành lang, nhìn màu trắng trên tường đến ngơ ngẩn: “Không, không muốn ăn.”
“Làm sao vậy?”
Mục An cười khẽ: “Trung tá Lục, với kiểu quan hệ mới bây giờ, anh lại trở nên cưng chiều em hơn đấy.”
Lục Bác Giản ở bên kia cũng cười: “Kiểu quan hệ này rất hợp ý anh.”
Mục An cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Bác Giản, như thế này thật sự không giống anh.”
Lục Bác Giản yên lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Mục An, em cũngbiết tâm tư của anh, nếu em đã muốn tránh cậu ta, anh nguyện ý làm láchắn cho em.”
Tránh ư? Rõ thế sao? Mục An sâu sắc hiểu rằng Lục BácGiản như vậy càng khiến cho cô mệt mỏi hơn: “Đối với anh như vậy thậtkhông công bằng.”
“Không sao, chỉ cần có thể đứng bên cạnh em, lý do gì anh cũng có thể chấp nhận được.”
Mục An cúp máy, nhìn di động trong tay mình đã nóng lên khe khẽ thở dài,xoay người liền đối diện với một đôi mắt đen thâm trầm phức tạp. Du Khâm đang đứng cách cô không xa, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc, trênvai còn gắn quân hàm, thân hình cao to, rắn chắc thờ ơ dựa vào váchtường, động tác cực kỳ giống những bức ảnh chụp các nam người mẫu mấyngày trước trên trang quảng cáo.
Khuôn mặt anh không lộ ra cảm xúcgì, Mục An không biết đoạn đối thoại vừa rồi anh đã nghe được mấy phần.Nhìn lại anh một cái, cô ung dung bình thản đi qua anh. Vừa đến bên cạnh anh, giọng nói của anh như dự đoán vang lên: “Xem ra em và anh ta đãtiến triển không tồi nhỉ.”
Mục An mỉm cười nhìn anh, chẳng đáp lời.
Ánh mắt Du Khâm tối lại, cúi người nhìn cô, anh nghiến răng nói bên tai cô: “Hôm nay, tăng ca!”
Mục An nhìn bóng anh trong hành lang từ từ biến mất, dở khóc dở cười lấyđiện thoại di động ra gửi cho Lục Bác Giản 1 tin nhắn, cũng hay, hai bên không cần phải kiếm cớ nữa.
Liên tiếp tăng ca mấy ngày, Mục An thựcsự không chịu đựng thêm được nữa. Cho dù cô có không sao thì người bêndưới cũng bắt đầu ca thán, họa của mình thì không nên làm hại đến ngườikhác, điều này Mục An rất tự giác hiểu được. Lúc kết thúc cuộc họp, côhỏi Du Khâm: “Anh muốn gây rối tới khi nào nữa?”
Du Khâm giơ hai tay, vẻ mặt hoang mang: “Không hiểu rõ ý của em?”
Khóe miệng Mục An khẽ nhếch lên cười, hai tay chống lên bàn họp: “Đừng để tôi phải nghĩ anh thực sự ấu trĩ đến vậy.”
Ấu trĩ? Du Khâm như đang suy nghĩ, đắn đo: “Ngược lại, anh cảm thấy em rất ấu trĩ.”
Mục An ngồi xuống, nhìn điệu bộ như hiểu rõ tất cả của anh mà lòng có chútchán ngán, Du Khâm quả nhiên là một nhân vật không hề đơn giản. Cô thầmphủ đầu: “Chúng ta không có khả năng đó, con trai.”
Hai chữ ‘contrai’ rất động chạm đến Du Khâm, ánh mắt anh trở nên sắc nhọn, thế nhưng vẫn tỉnh bơ như không. Có lúc Mục An rất khâm phục anh ở điểm này, ítnhất bản thân cô không thể ‘thâm tàng bất lộ’ như vậy được. Ngón tay Dukhâm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ… em còn e sợ?”
Mục An bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy hoảng hốt, che giấutâm trạng bằng một nụ cười, cô nói: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ tôi lại đithích một tên nhóc như anh, quá tự tin không phải lúc nào cũng là đứctính tốt đâu.”
Du Khâm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhìncô. Mục An cảm thấy trong mấy giây ngắn ngủi này chính cô gần như đã đắm chìm trong ánh mắt anh, một ánh mắt chất chứa nhiều điều mà cô khônghiểu hết, cũng có lẽ là đã hiểu nhưng lại không muốn truy đến cùng. MụcAn đứng dậy, cầm lấy văn kiện trên bàn nói: “Đều là chuyện đã qua, tôiquên rồi.”
Bỏ lại một câu như vậy Mục An yên lặng ra khỏi phòng họp.Du Khâm nhìn bóng cô càng lúc càng xa, nỗi chua xót trào dâng, ‘vì saogiờ phút này anh lại cảm thấy căm hận việc em mất trí nhớ như vậy. Tạisao việc cần nhớ em lại quên, lại chỉ nhớ được những dằn vặt, luyếntiếc.’ Du Khâm cảm giác mình đang bị báo ứng, ăn phải quả đắng do chínhmình tạo ra.
Du Khâm rốt cuộc cũng tĩnh lặng, không giận cá chém thớt nữa. Mục An cũng có được những ngày vui vẻ thanh nhàn. Có điều, ở côngty mọi người vẫn còn đang sôi nổi suy đoán, ngày đó người ta nhìn thấyDu thiếu gia ôm Du phu nhân hôn đến trời đất quay cuồng, vậy mà bây giờhai người lại ra vẻ nghiêm túc đến mức lễ phép và xa cách.
Ở công ty, Du Khâm luôn đối diện với Mục An bằng một thái độ lãnh đạm lạnh lùng.Trong lòng Mục An ít nhiều cũng cảm thấy không thoải mái, nói thế nàothì cũng mang danh là ‘con trai’ cô, là người yêu bí mật, bây giờ lạinhư nước với lửa thế này quả là không cần thiết. Nhưng bản thân mặt nóng đi dán mông lạnh lại chỉ nhận được cái quét mắt lạnh lùng của người nào đó, Mục An rất buồn bực. Tên nhóc này cũng vẫn còn ấu trĩ lắm.
Côngty tổ chức kỷ niệm 5 năm thành lập, Mục An là phó tổng giám đốc, khôngthể không tham dự. Lục Kiều cùng cô đi làm tóc, mua lễ phục, Mục An nhìn bản thân trong gương lại cảm thấy rất xa lạ. Tới nhà hàng, vừa mớixuống xe cô liền nhìn thấy Du Khâm khoác tay một cô gái trẻ đi về phíađại sảnh. Trong lúc chờ thang máy, Mục An đã chạm trán Du Khâm. Liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh anh, Mục An lúc này mới phát hiện ra, chính là côgái đồng hành cùng anh trong chuyến đi Lệ Giang lần trước.
Thu lạiánh mắt, Mục An chuyển tầm nhìn sang bảng dãy số, ánh mắt quét qua cửathang máy, cánh cửa sáng bóng cho cô thấy Du Khâm đang chăm chú quan sát cô. Hai tầm mắt gặp nhau qua cửa kính nhưng lại không ai dời mắt đi.Mục An nhìn anh, ánh mắt ấy đang nhìn sâu vào mắt cô, như trong mỗi giấc mộng, ánh mắt tràn đầy thâm tình lại ẩn giấu đau thương.
Bình thường Mục An rất ít khi có cơ hội tham gia các bữa tiệc như vậy, cuộc sốngcủa cô thật đơn thuần, lúc Mục Vĩ Hào còn sống, cô được bảo hộ rất kỹ.Sau khi Mục Vĩ Hào qua đời, bởi vì cô bị mất trí nhớ, Chung Việt lại làmột người phụ nữ mạnh mẽ, núi cao có đổ cũng không hề hấn gì. Cho nên từ đầu tới cuối, chuyện Mục An không thích làm thì chưa bao giờ phải bậntâm tới.
Bị một vòng các bà các cô không quen biết vây quanh, nói vài câu cho có lệ, Mục An liền trốn sang một bên tìm đồ ăn, thấy Du Khâmbên kia đang bị vây kín, Mục An nhìn nụ cười lịch sự điềm tĩnh trên mặtanh đến xuất thần. Không thể phủ nhận rằng từ khi tiếp xúc với anh, vịnhị thế tổ này có rất nhiều thứ làm cô phải kinh ngạc.
“Hi!” Một âmthanh ngọt ngào quen thuộc vang lên, Mục An nhìn cô gái bên cạnh, làn da trắng như sứ, đôi môi tô son màu hồng phấn nhìn đã muốn cắn một cái.
“Hi!” Mục An cười chào lại cô bé.
Cô gái trẻ mặc một bộ váy bồng màu đen, tóc dài chấm vai, đôi mắt to tròn xoe đang đưa tay phải ra: “Em là Triệu Mạch Âm”
Mục An cũng đưa tay phải ra bắt: “Mục An”
Triệu Mạch Âm mím môi cười: “Em biết.”
Mục An hơi kinh ngạc, Triệu Mạch Âm chỉ vào Du Khâm: “Anh ấy là anh trai em.”
Mục An nhíu mày, anh trai? Một người họ Du, một người họ Triệu, quan hệ này có bắn đại bác cũng chưa tới. Trẻ con bây giờ hình như cũng thích nhậnanh trai em gái nhỉ. Mục An nghĩ thế nên chỉ cười cười không nói.
Triệu Mạch Âm dường như rất thành thục, cầm một miếng bánh ngọt đưa lên cáimiệng nhỏ cắn 1 miếng, trong miệng còn đầy bánh ngọt nói: “Anh trai emthật nhỏ mọn, về nước lâu như vậy rồi mà không giới thiệu cho chúng talàm quen. Từ khi về nước, em đều không có bạn bè gì, chị em mình tính ra cũng chỉ hơn kém nhau có mấy tuổi, hẳn là có thể trò chuyện được.”
Mục An đang ngậm một ngụm sâm panh suýt nữa thì sặc, hơn kém có mấy tuổi?Cô gái nhỏ trước mặt nhìn thế nào cũng chưa quá 18 tuổi chứ?
TriệuMạch Âm cầm một tờ giấy ăn cho Mục An rồi lấy cái ly của cô huơ huơ dưới ánh đèn: “Chị, đây là đồ uống gì vậy? Nhìn có vẻ rất ngon.”
“Là sâmpanh nhưng em không nên uống, uống nước chanh là được rồi.” Mục An lấy 1 cái ly khác rót nước trái cây cho Triệu Mạch Âm. Triệu Mạch Âm cau mày, mắt còn nhìn chằm chằm vào ly rượu của cô.
Đôi mắt mở to ngập nướccủa cô bé đang nhìn chằm chằm Mục An, rất giống đôi mắt của giống chóMatlese (2),thật chỉ muốn yêu thương. Mục An nâng ly rượu để trên môicười: “Nếu em muốn uống, chỉ được uống một chút thôi.”
Triệu Mạch Âmlập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, cầm lấy cái ly Mục An đưa tới hưng phấnnhấp môi định uống một ngụm, ly còn chưa chạm môi đã bị một bàn tay đoạt lấy, tầm mắt Triệu Mạch Âm dịch chuyển theo chiếc ly cuối cùng đậu trên tay của một người.
Du Khâm liếc mắt nhìn Triệu Mạch Âm nhưng ngaylập tức lại chuyển sang nhìn Mục An: “Em biết con bé bao nhiêu tuổikhông mà lại cho nó uống rượu.”
“…” Mục An cảm thấy mình bị oan, cònnữa, chẳng lẽ cô bé này chưa đủ 18 tuổi, còn đang cần giám hộ chặt chẽ,Mục An cầm ly rượu trong tay, đưa lên uống cạn mới nhíu mày phát hiện,chính mình vừa rồi lại đang cầm một ly rượu đỏ.
Du Khâm nhìn cô, nhăn mày, vết hằn trên trán càng sâu.
Triệu Mạch Âm bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Hai tháng nữa em đủ 18 rồi.”
Mục An mở to mắt nhìn cô bé, thì ra cô nhóc này mới 17… cô lại nhìn sang Du Khâm với ánh mắt xem thường, vị thành niên cũng không buông tha, còncầm thú hơn cả mình.
Du Khâm phát hiện ánh mắt Mục An nhìn anh khôngbình thường thì lạnh mặt nói: “Đem những suy nghĩ hồ đồ vớ vẩn của em về anh vứt hết đi.”
Mục An dời ánh mắt sang hướng khác, ý tứ chính là không thèm tranh cãi với anh.
Du Khâm giải thích không được, chỉ có thể nhìn Triệu Mạch Âm, thấp giọngdọa: “Lúc trước cam đoan với anh thế nào, nếu không ngoan ngoãn, anh gọi trợ lý Trần mang em về nhà đấy.”
Vẻ mặt Triệu Mạch Âm đầy ủy khuất,khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn Mục An, Mục An tỏ thái độ cứng rắn,kiên quyết không can thiệp, cô bé, anh trai của cô khí thế bức ngườiquá, tôi vô tội nên sợ bị liên lụy lắm.
Không có người cứu, TriệuMạch Âm đang ngoan ngoãn cầm ly nước trái cây bị Du Khâm xách qua mộtbên, đến khu giải trí. Mục An nhìn người nào đó còn đang ‘lưu luyến’ dặn dò mà bất tri bất giác lại đưa ly lên miệng uống hết ngụm này đến ngụmkhác, cuối cùng đã uống cạn mấy ly rượu. Uống xong sâm panh, lại uốngrượu đỏ, càng uống càng nhiều, kết quả là…
Du Khâm đưa Triệu Mạch Âmvề nhà xong, quay đầu nhìn một Mục An hoàn toàn không còn ý thức gì đang ngồi ở ghế sau thì thở dài. Ôm Mục An lên lầu, vừa mới mở cửa phòng Mục An liền đẩy Du Khâm ra, phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Mục An khốn khổquỳ trên đất, nôn xong hết thì đầu lại đau như muốn nứt ra, tự thề trong lòng rằng sau này sẽ không uống rượu bừa bãi nữa. Du Khâm đưa đến mộtchai nước khoáng: “Súc miệng đi.”
Mục An súc miệng xong rồi rửa tayrửa mặt, Du Khâm mang đến một cái khăn mặt mới, giúp cô lau mặt. Ánh mắt Mục An mơ màng nhìn người trước mắt có chút hỗn loạn, động tác lau mặtcủa Du Khâm chậm lại, một tay để ở hông của cô, trượt dần vào trong bộtrang phục dạ hội, da thịt ấm áp của cô mỗi một tấc đối với anh đều rấtquen thuộc.
Du Khâm nhìn thấy ánh mắt mông lung của cô, ngón tay đang cầm khăn mặt âm thầm dùng sức, cuối cùng vẫn buông cánh tay đang đặt ởhông cô ra: “Anh đi tìm quần áo cho em, em tắm rửa xong thì đi ngủ sớmđi.” Cũng không để ý người trước mặt mình cuối cùng có đủ ý thức để cởiquần áo đi tắm hay không, Du Khâm bước nhanh ra cửa, đứng trước tủ quầnáo cầm lấy một chiếc váy ngủ trắng của Mục An, Du Khâm khẽ nhắm mắt.
Gõ cửa phòng tắm mấy lần cũng không có ai trả lời, bên trong hình như cótiếng nước chảy, Du Khâm do dự một lúc liền mở cửa đi vào. Liếc nhìncảnh tượng bên trong, Du Khâm thầm thở dài, người này cho dù có mất trínhớ thì hành vi khi say rượu…vẫn như trước, thật làm cho người ta đauđầu.
Nước bồn tắm tràn ra làm cho sàn nhà tắm ướt hơn một nửa, ngườilại không ngồi trong bồn tắm. Mục An đang ngồi trên bệ rửa mặt, làn váylay động, cặp chân trắng nõn lộ ra ngoài, nghiêng người cười đến khiêugợi: “Du Khâm, đêm nay anh phải ngủ cùng tôi!”
Hết chương 10
Chú giải:
(1) Nguyễn Linh Ngọc tên thật là Nguyễn Phượng Căn, là một nữ diễn viênphim câm của Trung Quốc, một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất TrungQuốc của thập niên 1930 cho đến khi cái chết thương tâm của cô ở độ tuổi 24. Cô đã trở thành huyền thoại của điện ảnh Trung Quốc.
(2) ChóMatlese: Giống chó Maltese trở nên phổ biến đặc biệt trong giới nữ. Cácbà các cô thường bỏ chúng vào tay áo rồi mang theo bên mình, thậm chícho chúng lên cả giường ngủ. Maltese có đôi tay dài lủng lẳng và đuôiphủ rậm lông. Mắt tối, tròn, lớn với viền mắt sậm màu. Mõm hơi thon, dài bằng 1/3 chiều dài của đầu. Mõm đen với hai lỗ mũi mở. Thân mình hơidài hơn một chút so với chiều cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.