Moon_xinh
Phong Ca
Du Khâm ôm Mục An về giườngkhông cho cô nói thêm gì nữa, giữ chặt cô trong ngực nhẹ nhàng thì thầmbên tai cô: “Ngoan, đừng nghĩ lung tung, dù em nhớ lại được gì anh cũngkhông cho phép em tự mình quyết định.”
Mục An nép vào ngực anh, thânthể vẫn còn run rẩy, có lẽ do cô đứng ngoài ban công lâu, gió thổi mạnhlàm cho bị lạnh, môi Mục An trắng bợt, cô thấp giọng nói: “Du Khâm, đừng gạt em nữa, em nhớ ra hết rồi.” Toàn bộ. Mỗi một đoạn ngắn cô đều nhớlại vô cùng rõ ràng.
Cơ thể Du Khâm cứng ngắc trong một giây, sau đóbá đạo ôm chặt lấy cô: “Nhớ được thì sao nào, em đừng nghĩ em sẽ tiếptục chạy trốn được.”
Mục An không nói gì, Du Khâm cúi đầu cắn chópmũi của cô, nói: “Mục An, em có thể công bằng với anh một chút đượckhông, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc bỏ đi, nhìn anh đi, nhìn ngườiđang ở bên cạnh em đi.”
Viền mắt Mục An nóng lên, vươn tay ôm lấy cổanh, thút thít khóc: “Du Khâm, đó là cha của em mà, cho dù không phải là cha ruột, ông ấy cũng nuôi dưỡng em hai mươi mấy năm, máu của ông ấynhuộm đầy vạt áo em, anh bảo em phải làm thế nào…Coi tất cả như chưatừng phát sinh sao?”
Du Khâm cúi đầu hôn nước mắt cô: “Xin lỗi… Đều do anh, đều do anh hại em.”
Mục An lắc đầu, cắn chặt môi: “Không, em không oán trách ai cả, đã tới bước này rồi chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Du Khâm nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-binh-an/1914509/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.