Moon_xinh
Phong Ca
Mục An phát hiện dạo này Du Khâmthường nhìn mình đến ngẩn ngơ, cô nói cái gì, anh trông như đang nghenhưng hình như lại không nghe thấy gì, cô tức giận gõ mặt bàn: “Cậu nghe có hiểu không?”
“À, cô tiếp tục đi.” Du Khâm vẫn tiếp tục dịu dàng nhìn cô.
Mục An mím môi tỏ vẻ không vui nhưng vấn đề là anh vẫn có thể trả lời rấttốt các câu hỏi nên Mục An cũng không có cơ hội để phàn nàn.
Kiên trì vất vả kết thúc buổi học nói, Mục An lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bịvề. Du Khâm chống tay vào cằm, bỗng nhiên hỏi: “Cô giáo, cô biết nấu ănkhông?”
“Để làm gì?”
“Tôi đói bụng rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn khuya đi? Tôi xin mời cô.”
Mục An liếc mắt nhìn anh, ở cái tuổi này chính là lúc cơ thể đang pháttriển, có thể ăn rất nhiều. Liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 10 giờ, Mục An đem sách giáo khoa bỏ vào trong túi: “Nấu ăn đơn giản tôi có thể làm.” Mặcdù mỗi lần cô làm đều bị Chung Việt chê bai.
Đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn, Mục An thở dài, quay lại nói: “Vẫn nên ra ngoài ăn đi.”
Ngồi trong quán mì, Mục An nhìn Du Khâm ăn mì bò, vì được ăn nên vẻ mặt anhtrông rất hài lòng thỏa mãn, trong lòng cô bỗng muốn cười, bình thườnganh là người rất khó chiều vậy mà lúc ăn uống lại không kén ăn, rất dễnuôi.
“Bố mẹ cậu đâu? Vì sao chỉ thường xuyên nghe thấy cậu nhắc đếnchú của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-binh-an/1914507/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.