Chương trước
Chương sau
Moon_xinh

Phong Ca

Mỗi lần Mục An kết thúc buổi học,Du Khâm đều yêu cầu sau khi cô về đến nhà thì phải nhắn tin xác nhận làcô đã về đến nhà an toàn. Thế nhưng đêm nay, anh đã đợi rất lâu mà vẫnkhông thấy có tin tức gì. Du Khâm xoay xoay di động trong tay, lần đầutiên cảm thấy có chút gì đó mơ mơ hồ hồ, dường như… không bình thường.

Đứng ngồi không yên, cảm giác này lần đầu tiên xảy đến với anh, gọi điệnthoại cho Mục An vài lần vẫn không có người nghe máy. Du Khâm không thểtiếp tục đợi được nữa, cầm chìa khóa trên bàn, túm lấy chiếc áo khoác.Mấy hôm trước thi xong bằng lái xe, anh liền đi cùng Triệu Chấn Minh mua một chiếc Audi A6, suốt dọc đường từ nhà mình đến nhà Mục An, anh vẫntìm quẩn quanh ven đường.

Du Khâm đã từng đưa Mục An về nhà, biết rõnhà cô ở đâu, xuống xe, anh đứng cạnh cửa xe do dự mãi không biết có nên vào hay không. Nếu vào, chính diện gặp lại Mục Vĩ Hào, bản thân anh rất khó giữ được cảm xúc, còn đang do dự anh đã nhìn thấy Mục An cùng mộtngười đàn ông đi về phía cửa lớn.

Người đàn ông kia nhìn qua có vẻlớn hơn Mục An 2-3 tuổi, mặc một bộ áo da, vóc dáng không khác anh làmấy nhưng nhìn lên thì đúng là cường tráng hơn anh. Nhìn Mục An tươicười với anh ta, Du Khâm cảm thấy rất chói mắt.

Mục An cùng Lục BácGiản đi tới cửa mới nhìn thấy Du Khâm đang đứng cạnh xe. Thoáng ngạcnhiên, sau đó cô chợt nhớ ra mình chưa nhắn tin cho anh. Mục An cảm thấy có lỗi nên nói: “Xin lỗi, tối nay trên đường đi nhận được điện thoạicủa bạn bè rủ họp mặt, đều là những người bạn đã lâu không gặp, vì thếquên mất nhắn tin cho cậu. Cậu… tới đây tìm tôi sao?”

Du Khâm liếc nhìn Lục Bác Giản đang đứng đó không xa, không hiểu sao ngực lại đập rộn lên: “Gọi điện sao không nghe?”

Mục An lấy điện thoại di động ra nhìn: “Khi tôi dạy học cho cậu đều để âmthanh ở chế độ yên lặng, quên mất đến bây giờ, lúc ở KTV ầm ĩ quá… Tôikhông biết có điện thoại.”

Sắc mặt Du Khâm hình như không tốt lắm,Mục An quay đầu lại thấy Lục Bác Giản còn đang chờ mình, cười với anh:“Bác Giản, anh về trước đi.”

Lục Bác Giản đứng dưới ngọn đèn đường chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng người Du Khâm, nhíu nhíu mày hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao đâu.” Mục An phất phất tay với anh nói: “Là học trò của em, bọn em có chút chuyện cần nói.”

Ánh mắt Du Khâm nhìn Lục Bác Giản càng trở nên tối hơn, lúc nghe thấy hai chữ “học trò” lại càng cảm thấy rất chói tai.

Lúc Mục An quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt Du Khâm đen xì, cô lấy lònganh bằng cách dùng ngón tay chọt chọt vào người Du Khâm: “Này, vẫn còngiận à? Lần này là tôi sai rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần saunữa, được không?” Ngón tay cảm nhận được một luồng mát lạnh, Mục An đưatay nắm tay anh, rất lạnh, Mục An nhân nhượng: “Du Khâm, cậu chờ bao lâu rồi, choáng váng sao? Trời lạnh như thế này, cậu vừa mới hết bệnh lạimuốn đến bệnh viện nữa hả?”

Nhìn bộ dáng sốt ruột của Mục An, Du Khâm đột nhiên cảm thấy sự bực bội của mình không quá mức trầm trọng, khóemôi lộ ra một nụ cười sung sướng.

Vừa mới nóng giận bỗng nhiên anh lại nở nụ cười vui vẻ, Mục An muốn nổi giận: “Cười cái gì, cáo già thối…”

Những từ muốn nói tiếp liền bị nuốt vào bụng, Mục An bị Du Khâm ép vào thànhxe, mạnh mẽ hôn xuống. Mục An kinh ngạc trợn to mắt, người Du Khâm rấtcao, vì thế Mục An bị một tay anh đặt ở cửa xe, một tay khác gắt gao ômsiết lấy cô, một chân thon dài đặt giữa hai chân cô.

Mục An cảm nhậnđược đầu lưỡi anh đang cố gắng xâm chiếm trong miệng cô, cô cắn chặtrăng không cho anh tiến vào. Sau khi thử mấy lần không được, Du Khâmbuông cô ra.

Mục An trừng mắt với anh, còn chưa kịp nói gì Du khâm đã cúi đầu, khẽ chạm môi vào môi cô hôn một cái, môi vẫn áp sát môi, nóinhỏ: “Mục An, đừng cười với người khác, cũng không được không nghe điệnthoại của tôi, nếu làm thế… chỗ này của tôi, sẽ rất đau.” Anh cầm tayMục An đặt lên lồng ngực mình.

Ngón tay cô chạm vào một lồng ngực rắn chắc, nhận thức được ngoài nhiệt độ nơi đó rất cao còn có tiếng tim đập rất mạnh, Mục An cảm thấy tim mình có lẽ còn đập gấp gáp hơn cả nhịptim của anh. Du Khâm thuận tay trái, vì thế tay trái của anh nhẹ nhàngvén những sợi tóc của Mục An lên, đụng nhẹ trán vào trán cô, thì thầm:“… Anh không chỉ muốn làm học trò của em.”

Mục An lo lắng nhìn anh, Du Khâm mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Anh muốn làm người đặc biệt nhất bên cạnh em.”

Mục An lại mất ngủ cả đêm, cuối cùng cô đã nghĩ thông suốt sự việc, đã cóđược đáp án, thế nhưng cái đáp án kia vĩnh viễn cô sẽ không nói cho DuKhâm biết.

Có đôi khi, trong một ván cờ, khi chúng ta cố gắng dụđịch, thường lại bất tri bất giác giam hãm chính bản thân mình. Nhữngtưởng mình đã nắm chắc phần thắng nhưng lại không ngờ rằng, đến khi đốiphương đã rơi vào bẫy do mình giăng ra thì có lẽ, thua thảm hại lạichính là bản thân mình.

Du Khâm vẫn cho rằng, Mục An ở trong lòng anh không có vị trí gì đặc biệt. Lúc đầu chọn cô làm giáo viên cho mình,chỉ vì cảm thấy thú vị. Về sau biết cô là con gái của Mục Vĩ Hào, anh ôm mục đích trả thù để tiếp cận cô.

Ngay khi Du Khâm muốn đi tiếp mộtbước, Mục An lại lui về sau một bước. Triệu Chấn Minh tìm được Mục An,đi thẳng vào vấn đề: “Mục tiểu thư, hôm nay tôi đến tìm cô để nói cho cô biết, Du Khâm sắp quay trở về Mỹ, nó sẽ không tiếp tục việc học, vì thế cô không cần dạy cho nó nữa.” Nói xong, ông ta đẩy một tờ chi phiếu đến trước mặt Mục An: “Đây là thù lao trả cho cô trong khoảng thời gian gần đây.”

Mục An nhìn tờ chi phiếu trước mặt, sửng sốt thật lâu, đầu óccô cảm thấy mơ hồ, lấy tay đẩy chi phiếu trả lại: “Triệu tiên sinh, DuKhâm… không chỉ là học trò của tôi.”

Triệu Chấn Minh nhìn Mục An bằng ánh mắt phức tạp, lại thâm trầm, cảm xúc, Mục An nhìn không hiểu, chỉcụp mắt xuống nhẹ giọng nói: “Tôi đã coi cậu ta như bạn bè, vì thế sốtiền này tôi không nhận.”

“Du Khâm đối với Mục tiểu thư… hình như không giống bình thường.” Triệu Chấn Minh nhấp một ngụm cà phê, thâm thúy nói.

Mục An không biết Triệu Chấn Minh rốt cuộc đang muốn nói gì, cũng khôngbiết ông ta đã hiểu được những gì, người đàn ông này có vẻ bề ngoài vôcùng khôn khéo, Mục An đơn giản không dấu giếm: “Nhưng ở trong lòng tôi, tôi chỉ là cô giáo của cậu ta, sẽ luôn luôn là thế.”

Triệu Chấn Minh nhíu mày, trong mắt lộ ra ý cười, rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của Mục An.

Triệu Chấn Minh đi rồi, Mục An ngồi một mình ở quán cà phê rất lâu, lâu đếnmức khi bản thân cô nhận ra thì đã gần hết buổi chiều. Mục An tính tiềnrời đi, mặc kệ thế nào, giữa hai người khi đó vẫn tồn tại nhiều chênhlệch không cách nào san lấp nổi, vì thế đây là kết cục tốt nhất, Mục Antự nói với mình.

Cô không gặp lại Du Khâm, thậm chí không có lời chào từ biệt chính thức. Du Khâm cũng không tới tìm cô, Mục An thường ngồingẩn ngơ trước bàn làm việc của mình, đôi khi ở trong giờ tự học cô cũng ngồi một mình nhìn giáo án hết cả một tiết. Cuộc sống giống như thiếuđi cái gì đó nhưng cô không nhận ra thực sự là thiếu cái gì. Thói quenđúng thật là đáng sợ.

Mỗi ngày vẫn cứ thế trôi qua, lúc nhìn vàogương, Mục An giơ tay nhẹ nhàng sờ lên môi mình, đêm đó… như thực và ảokết hợp với nhau, cô không phân biệt được là thật hay giả. Có lẽ tất cảchỉ là trò đùa giai của tên tiểu tử kia mà thôi. Mặc dù nụ hôn kia là nụ hôn đầu tiên của cô. Mục An cúi đầu cười cười, bôi lên bàn chải mộtchút kem đánh răng. ‘Điều kiện của Du Khâm sẽ không thiếu các cô gáithích cậu ta. Mình trong cuộc đời của cậu ta chỉ là một cô giáo màthôi.’

Du Khâm xuất hiện trước mặt Mục An cũng đột ngột như lúc anh biến mất, khiến cho cô không kịp đề phòng.

Du Khâm đứng dưới ngọn đèn đường trước cổng nhà Mục An, ánh đèn sáng quắcrơi trên mặt anh tỏa ra từng tầng sáng ấm áp. Anh mặc áo sơ mi màutrắng, áo gió kaki bên ngoài, bên cạnh còn có một vali hành lý màu đen,mỉm cười nhìn cô.

Mục An đứng cách anh không xa, bỗng nhiên cảm thấyhoảng hốt. Anh trông giống như từ trong một bức tranh đi ra, một giâysau có lẽ lại bước sang một bức tranh khác, biến mất không còn dấu vết.

Du Khâm từng bước từng bước đi về phía cô, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, đưa tay cầm lấy bàn tay Mục An đút vào áo khoác mình.

Mục An từ trong túi áo anh mò được một chiếc hộp trượt, Du Khâm cười nhìn cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của Mục An, cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau khi anh bỗng nhiên xuất hiện, Du Khâm đưa bàn tay hai người đangnắm chặt nhau ra trước mặt cô nói: “Anh biết con đường này không hề dễdàng, nhưng anh sẽ không buông tay.” Anh không nói gì nhiều, anh tin Mục An sẽ hiểu, anh cũng không ép buộc cô, trong lúc Mục An còn chưa cảmthấy an toàn khi ở bên cạnh anh, anh sẽ không ép cô hứa hẹn bất cứ gì,huống chi khi đó hai người vẫn còn lén gạt nhau cái bí mật sâu kín kia,anh còn không nắm chắc được hiện tại đang mở ra ở trước mặt cô.

Mườingón tay hai người đan vào nhau, ở giữa là một hộp nhung màu xanh lam,mở ra, bên trong là một chiếc vòng chân bạch kim. Xung quanh đính nhữngviên pha lê đen thuần, dưới ánh sáng ờ ảo trông kỳ quái đến mê người.

Mục An nhìn món đồ anh tặng mà không biết phải làm sao, lúc cô còn đangngẩn ngơ Du Khâm đã nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cô, đem món đồ đeo vào mắt cá chân cho cô. Chiếc vòng đen tinh tế đeo quanh cổ chân càng làmnổi bật nét phong tình quyến rũ của người con gái.

Ngón tay Du Khâmnhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân cô, sượt qua chiếc vòng đen. Anh đứngthẳng dậy, đặt một nụ hôn lên trái cô: “Mục An, sau này chỉ cần nhìn một mình anh là được rồi.”

Du Khâm không giải thích khoảng thời gian vừa rồi vì sao anh biến mất, vì sao không từ mà biệt, cũng không hỏi đáp án của Mục An. Sau đó, anh tiếp tục sắm lại vai cũ, vừa giống học sinh lại vừa giống bạn bè. Hai người quay trở lại quan hệ ban đầu, duy trì không đổi.

Mục An vẫn không dám đối mặt, bản thân mình vốn đã biết đáp ánnhưng luôn cảm thấy không thực, người con trai này, cô có cảm giác côkhông thể nắm bắt được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.