Moon_xinh
Du Khâm 19 tuổi, vì vậy hiểu biết về mặt tìnhcảm cũng không thể tránh khỏi ấu trĩ. Anh bướng bỉnh nghĩ rằng, chỉ cầnMục An dựa vào anh, Mục An sẽ không có cách nào rời đi cả. Về việc dựavào, bất kể là về mặt tâm lý hay là thân thể, dù là hình thức nào anhcũng không để ý.
Nhín ánh mắt mờ mịt của Mục An dưới thân mình, Du Khâm nhẹ nhàng hôn lên cánh môi phớt hồng của cô: “Sợ sao?”
Mục An lắc đầu, vươn tay xoa nhẹ lên mặt anh, ôn nhu hỏi: “Du Khâm, anh… yêu em không?”
Du Khâm chống hai tay bên cạnh người cô, cười nhẹ: “Ngoan, em không biếthỏi đàn ông vấn đề này khi ở trên giường, đáp án vĩnh viễn đều là khẳngđịnh sao?” Nhìn mắt Mục An hơi lóe lên, Du Khâm cúi người ngậm vành taicô, thì thầm: “Anh yêu em, mặc kệ là lúc nào, mặc kệ là nơi nào, đáp ánđều là khẳng định.”
Mục An cong cong vầng mắt, Du Khâm cảm thấy trong nháy mắt đó, một nụ cười ấy như ngàn hoa đua nở. Cô ôm lấy cổ anh, hônlên xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng hút lấy. Xoay người để anh xuốngdưới: “Du Khâm, nếu như anh gạt em, em sẽ làm cho anh hối hận cả đời.”Lúc đó, Du Khâm không suy nghĩ sâu xa xem cái hối hận cả đời kia kết cục sẽ như thế nào, cho đến khi ngày đó xảy ra, anh mới hiểu được, Mục Anthực sự bị anh dồn vào góc chết.
Mục An cầm tay anh từng chút từngchút một lướt qua vùng ngực đang phập phồng của cô, một cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-binh-an/1914490/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.