Bữa cơm trưa không ra gì đấy cuối cùng cũng kết thúc, quan trọng nhất là lãng phí thời gian mà chưa có ăn cơm. Trước mắt cô chỉ có thể lôi mấymón ăn vặt trong ngăn kéo ra lót tạm dạ dày, ai bảo cô đắc tối với người nào đó, khiến cô lo không nổi vụ kiện. 
Sau đó vài ngày, Bạch Dĩ Mạtđều không có lấy nổi một bữa cơm tử tế, trong tay là một vụ án rất khógiải quyết, phải chuẩn bị tư liệu cho thật tốt, Bạch Dĩ Mạt vươn vaiđứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã tới, những ngọn đèn đường bật sáng trưng. 
Cô cầm điện thoại trong tay mà ngẩn người, tên HướngNhu thối tha này đúng là trọng sắc kinh bạn, không phải là đã quay lạivới Trịnh Tịnh Viên rồi chứ? Mấy ngày nay đến cả cú điện thoại giảithích cũng không có, có bản lĩnh thì đừng liên hệ nữa đi, cứ như vậy cảđời này hai ta không qua lại nữa. 
Quý Phi Dương đi từ văn phòng ra, nhìn thấy bóng người đứng sát cửa sổ, khẽ cười rồi bước đến. 
“Sao thế? Vụ này khó đến thế sao? Vẫn chưa về à?” 
Bạch Dĩ Mạt không quay đầu lại, trong mắt chỉ có ánh đèn điện, cô cười nhạohỏi: “Nếu khó giải quyết, có phải có nghĩa là không thể giải quyết ư?” 
Quý Phi Dương quơ lấy tạp chí trong tay gõ lên đầu Bạch Dĩ Mạt: “Cô nói thử xem? Chính cô là người kéo dây, bây giờ mũi tên đã ở trên dây rồi,không thể vì cô nói không bắn là không bắn được.” 
“Em chỉ là nói vậythôi, anh đừng có lúc nào cũng dùng vũ lực thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/19395/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.