Trên đường trở về, Bạch Dĩ Mạt một tay chống đầu, ánh mắt nhìn ra ngoàicửa xe, tò mò hỏi: “Lúc nãy trong phòng khách cậu nói chuyện gì với thầy Tập thế?”
“Không có gì! Nhắc lại chuyện cũ thôi! Cậu cũng biết hồitrước bọn mình hay bị phạt mà.” Hướng Nhu nhìn phía trước cợt nhả trảlời.
“À, đúng thế! Khi đó xém chút nữa bị thầy Tập phạt rồi.”
“Cậu cũng thể!”
Đúng lúc đó, điện thoại Hướng Nhu vang lên, ánh mắt của Bạch Dĩ Mạt đangnhìn ra ngoài cửa xe thu về, hiệu quả cách âm trong xe thật là tốt, tốtđến mức Bạch Dĩ Mạt có thể nghe rõ âm thanh bên đầu kia rất quen tai.
Ngữ khí của Hướng Nhu hờ hững ừ vài tiếng rồi để lại một câu: “Đến lúc đó anh tìm em nói chuyện sau” sau đó khác điện thoại.
Lúc hắn quay đầu lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt không kịp thu về của Bạch Dĩ Mạt: “Ánh mắt kia của cậu là ý gì?”
Bạch Dĩ Mạt lập tức ngoảnh đầu sang chỗ khác, ánh mắt tập trung nhìn vào phía trước: “Ánh mắt gì chứ?”
“Đúng rồi, nghe bảo cậu rất thạo mấy vụ hợp đồng quyền tài sản thì phải.” Hướng Nhu bỗng dưng nói sang chuyện khác.
“Đừng có nói với tôi bằng cái miệng lưỡi hách dịch như thế, nói chuyện chínhđi.” Hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói chuyện làm ăn với cô, đặc biệtlà bây giờ.
“Người đẹp à, giúp một việc thôi!” Hướng Nhu tiến công phát huy tinh thần không biết xấu hổ của mình.
“Hễ là chuyện của người phụ nữ bên cậu, hai chữ này, không có cửa đâu.”
“Ha, thế cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/19393/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.